Chương 38: BA VÒNG ÔN LUYỆN



Hóa ra mình từng có nhiều kiếp làm giáo viên như vậy. Nếu cộng tuổi tác từng kiếp lại với nhau, thì quả thật phải nói mì8nh là một lão yêu quái đấy.


Tô Hòa chưa từng nghĩ tới rằng cô chỉ dùng một bát thịt kho là đã chinh phục thành 3công Hiệu trưởng trường Tiểu học Hồng Kỳ, nói chính xác hơn là chinh phục cả nhà Hiệu trưởng, khiến cho Hiệu trưởng khôn9g thể không đồng ý cho cô mượn lớp học. Có điều, cô phải tự mình giải quyết than đốt bếp lò, giấy và mực in của máy in r6onéo.
Trong gia đình nông dân bình thường, một nghìn tệ chính là số tiền có nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Chẳng qua, nghĩ đến hiện giờ trong tay Tô Hòa đang có một nghìn tệ, thì nỗi nghi hoặc trong lòng Lý Thục Phân vơi đi phần nào. Bà từng thấy được bản lĩnh của con gái rồi, lúc đi học còn được nhà nước trợ cấp, cho dù bây giờ có thể kiếm tiền hơn so với dân quê trong thôn thì có sao đâu.
Tô Hòa quyết định, vòng thứ nhất của lớp học bổ túc sẽ chép đề bằng tay, nếu có nhiều người tham gia lớp học, thì sang vòng ôn luyện thứ hai, cô sẽ dùng máy in ronéo in đề bài, như vậy cũng sẽ không tốn nhiều công sức lắm.
Đối với kế hoạch mở lớp học bổ túc của Tô Hòa, Lý Thục Phân không dám tin tưởng cho lắm. Thu ba mươi tệ một người, nếu lớp của Tô Hòa thật sự có bốn mươi người, thì Tô Hòa có thể kiếm được hơn một nghìn tệ.
Lâm Trường Bình lấy danh
có phúc cùng hưởng
đi đến từng lớp để tuyên truyền. Sau đó, cậu ta trở lại lớp của mình. Cậu ta cho rằng, có được năm sáu người báo danh đã là một khởi đầu tốt đẹp rồi, không ngờ cậu ta đã đánh giá thấp mức độ theo đuổi thành tích cao của học sinh lớp mười hai.
Lâm Trường Bình mới vừa ngồi vào chỗ của mình thì đã có mười mấy người nhào tới. Lớp trưởng Hạ Lâm của lớp bọn họ dẫn đầu hỏi:
Trường Bình, thật sự là Tô Hòa thi đậu đại học vào năm ngoái muốn mở lớp học bổ túc sao? Chị ấy sẽ nói phương pháp thi đỗ đại học trong lớp học bổ túc à?

Sau khi nghe Lâm Trường Bình nói, Hạ Lâm không hề do dự, lấy một quyển vở từ trong cặp ra, xé một trang giấy trắng, ghi tên của mình lên, rồi đưa giấy bút cho Lâm Trường Bình,
Tôi báo danh trước. Không phải cậu nói lớp học thêm chỉ tuyển bốn mươi người sao? Tôi là người báo danh đầu tiên. Đến lúc đó, cho dù hết suất của ai cũng nhất định phải có suất của tôi.

Tuyển tổng cộng bốn mươi người, bây giờ Hạ Lâm chiếm trước một chỗ, có nghĩa là chỉ còn lại ba mươi chín chỗ.
Vì đạt được chân truyền của Tô Hòa, Lâm Trường Bình vô cùng ra sức trên mặt tuyên truyền.
Vào ngày nhận bảng điểm, Lâm Trường Bình đạp xe lên huyện từ sáng sớm. Đầu tiên, cậu ta tuyên truyền một lượt trong lớp cậu ta. Sau đó, cậu ta đi tuyên truyền một đợt ở vài lớp cùng khối, liên tục ném ra cái bánh nướng mà Tô Hòa đã vẽ ra cho cậu ta để thu hút người, hiệu quả cũng không tệ lắm.
Từ trước đến nay, Tô Hòa không phải là một người sợ phiền phức. Cô lấy được địa chỉ mua than tổ ong từ chỗ5 Hiệu trưởng trường Tiểu học Hồng Kỳ, tự mình tranh thủ thời gian đi một chuyến, tiêu hơn sáu mươi tệ, người bán than đẩy một xe ba bánh đầy ắp than đến cho cô, tất cả đều được đặt ở nhà mới.
Theo ý của Tô Hòa, cứ đặt than tổ ong trên mảnh đất trống ở ngoài nhà mới là được rồi, không cần thiết phải chuyển hết vào trong sân. Thứ nhất là vì bẩn, thứ hay là vì chuyển tới chuyển lui phiền phức. Nhưng dù cô nói thế nào thì Lý Thục Phân cũng không chịu nghe theo.
Trong mắt Lý Thục Phân, ở thôn Tô Gia, than tổ ong là vật hiếm, có người nào thấy mà không động lòng chứ? Trực tiếp tới vác đi thì không nói, chỉ nói mỗi người nhìn thấy rồi thuận tay lấy đi một cục thì sẽ bị mất không ít than.
Dưới sự kiên trì của Lý Thục Phân, Tô Hòa chỉ có thể nói thêm vài lời dễ nghe, nhờ người bán bốc dỡ hết than chuyển vào góc gần nhà vệ sinh trong sân. Lý Thục Phân sợ tuyết rơi làm ướt than, còn cẩn thận phủ một tấm chiếu lác cũ nát lên trên.
Nói cho cùng cũng là vì con gái bà có bản lĩnh lớn, đã sớm bỏ xa dân quê các bà vạn dặm rồi.
Trong lòng Lý Thục Phân vừa vui vẻ vừa rối rắm, giống như là có người đặt trái tim của bà lên giá lửa để nung vậy.
Chuyện than đốt đã giải quyết xong, Tô Hòa tạm thời không có ý định mua máy in ronéo.
Máy in ronéo khác với than tổ ong, cho dù không có người tham gia lớp học bổ túc của cô, thì than sẽ không đến mức lãng phí, nhà cô hoàn toàn có thể tự mình đốt dùng. Dù sao so với củi đốt thì than tổ ong cũng tốt hơn rất nhiều. Còn máy in ronéo thì khác, nếu lớp học bổ túc không có người học, dù cô có muốn bán đề thi, thì cũng không có danh để mà bán. Quay đi quay về, cái máy in ronéo vào tay cô cũng chỉ có hỏng.
Lâm Trường Bình thấy tình hình tốt thế này thì miệng sắp ngoác đến cả mang tai, liên tục gật đầu nói:
Tôi hỏi rồi, chị ấy nói có ba vòng ôn luyện. Vòng thứ nhất luyện cơ bản, ôn tập tất cả kiến thức cơ bản một lượt, tốn khoảng nửa tháng. Vòng thứ hai ôn tập mở rộng số lượng giải đề, tốn khoảng mười ngày. Chị ấy nói trong mười ngày này, chị ấy không chỉ chia sẻ cho chúng ta đề bài của chị ấy đã làm, mà còn cho chúng ta giải đề bài mà chị ấy thấy ở Long Thành. Vòng thứ ba nâng cao tốc độ giải đề cho chúng ta, để chúng ta có thời gian dư ít nhất phải từ hai mươi phút đến nửa tiếng để soát lại bài. Vòng thứ ba tốn năm ngày, tổng cộng ba vòng là một tháng.

Đối với học sinh mà nói, ba mươi tệ được coi là một khoản tiền lớn. Nhưng đối với phần lớn gia đình mà nói, ba mươi tệ không đến nỗi là quá nhiều, cắn răng vẫn bỏ ra được. Nhất là những học sinh trong huyện, gia đình có hoàn cảnh khá giả, ví dụ như lớp trưởng Hạ Lâm lớp 12/2.
Trong lòng đám học sinh lớp 12/2 đều căng thẳng, sa vào rối rắm.

Đúng lúc này, lớp phó học tập Vương Tráng Thực của lớp 12/1 chen vào đám người vây xem, không nói lời nào liền viết tên của mình và thêm sáu cái tên nữa lên tờ giấy,
Nhóm học tập bảy người của bọn tôi đều báo danh. Trường tiểu học Hồng Kỳ thôn Tô Gia đúng không? Sáng mai bọn tôi nhất định sẽ đến, cũng sẽ mang theo tiền nữa.


Ba mươi chín chỗ trừ đi bảy chỗ, giờ chỉ còn ba mươi hai chỗ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.