Chương 39: TRƯỜNG TRỌNG ĐIỂM SÔI TRÀO


Lớp trưởng lớp học lại trực tiếp mang lịch trực nhật của lớp bọn họ đặt trước mặt Lâm Trường Bình rồi nói:
Thành tích của bạn Tô Hòa tốt8, đây là chuyện mà chúng tôi thấy rõ như ban ngày. Bây giờ, bạn Tô Hòa sẵn lòng dùng thời gian nghỉ đông dạy thêm cho những người đang g3iãy giụa trên mặt trận thi đại học như chúng ta, vậy thì tại sao đám học lại chúng tôi có thể bỏ qua chứ? Trên lịch trực này, ngoại trừ 9hai người tôi dùng bút đỏ gạch, thì những người khác đều muốn học thêm, ngày mai chúng tôi sẽ tới.


Lâm Trường Bình:

Nếu cậu6 ta nhớ không lầm, thì lớp học lại có hơn bảy mươi người. Bây giờ lớp trưởng lớp này gạch bỏ hai cái tên, vậy cũng còn lại những bảy mươ5i người.

Đây không phải là vấn đề cậu ta có muốn nhận hay không, mà là trong tay cậu ta không có nhiều chỗ như vậy. Điều này làm cho cậu ta không biết phải làm như thế nào cho phải.
Thấy học sinh hấp tấp chạy đi, Hứa Tuyết Viện mỉm cười, đi vào trong phòng học. Sau đó, cô thấy trong phòng học có rất nhiều học sinh, và vẻ mặt ngạc nhiên đến sững người của tất cả học sinh.
Hứa Tuyết Viện là chủ nhiệm lớp 12/2, cũng là giáo viên dạy môn Ngữ Văn của các lớp khác. Thấy trong lớp 12/2 xuất hiện nhiều khuôn mặt không thuộc về lớp này, Hứa Tuyết Viện dùng phiếu điểm trong tay cuộn thành ống giấy, gõ gõ cửa, nói:
Các em về lớp của mình đi, chủ nhiệm lớp sắp mở cuộc họp lớp cuối kỳ rồi.

Tiếng than thở tràn đầy u oán lập tức vang vọng khắp lớp 12/2, suýt chút nữa làm bay luôn nóc phòng lớp 12/2 rồi.
Câu nói tiếp theo của Lâm Trường Bình làm cho những người đó như rơi vào hầm băng,
Bạn nào đã báo danh rồi không cần phải sốt ruột, chắc chắn là tôi sẽ xác định danh sách theo thứ tự báo danh trước sau. Tôi bắt đầu tính từ Hạ Lâm, đếm đến người thứ bốn mươi là cắt, những bạn khác giải tán đi thôi.

Gián tán… đi…
Lớp trưởng lớp học lại không cam lòng hỏi:
Vậy lớp chúng tôi thì sao đây? Lời nói của cậu có được tính hay không? Hay là tôi tự đi đến thôn cậu tìm Tô Hòa? Tuy rằng năm mười hai tôi và cậu ấy không học cùng lớp, nhưng dù gì cũng được xem là bạn học cùng khối. Nếu cậu ấy muốn dạy thêm cho người ta, thì cũng phải giúp đám bạn học cũ chúng tôi chứ. Các cậu còn rất nhiều cơ hội, thi một lần không đậu thì thi hai lần, lần này không báo danh thì sang năm có thể báo danh. Nói không chừng, nghỉ hè Tô Hòa sẽ về mở lớp dạy thêm. Các cậu có thể học thêm nhiều thứ hơn nữa, chắc chắn có thể thi tốt hơn nhiều.

Chủ nhiệm lớp 12/2 tên là Hứa Tuyết Viện. Năm xưa, cô thuộc nhóm thanh niên trí thức đầu tiên chủ động về quê xuống thôn giúp đỡ thôn dân, bị điều đến huyện Tế Nguyên. Sau này, nhờ trong nhà tìm quan hệ, cô không đi nông thôn trồng trọt, mà ở lại trường cấp ba trọng điểm của huyện làm giáo viên. Sau đó, cô và một cán bộ trong cục Tài chính huyện Tế Nguyên yêu nhau, rồi âm thầm kết hôn trong những năm tháng cách mạng rầm rộ kia.
Đến khi có chính sách thanh niên trí thức trở về thành phố, Hứa Tuyết Viện đã có cả trai lẫn gái, không hề do dự từ chối dự định muốn cô về nhà của người nhà. Cô dẫn chồng và con trai con gái về nhà ở vài ngày, làm công tác tư tưởng với bố mẹ, sau đó hoàn toàn ổn định tại trường Trung học trọng điểm của huyện Tế Nguyên.
Hai vợ chồng đều là người ăn cơm nhà nước, đời sống ở mức khá giả, mà công việc cũng tính là danh giá. Hứa Tuyết Viện không hề cảm thấy mình lựa chọn sai.

Không được không được, quá nhiều người rồi, chị Tô Hòa nói với tôi là chỉ nhận bốn mươi người, hiện giờ số người báo danh cũng gần đủ rồi, bạn à, bạn đi về thì hơn.

Lâm Trường Bình lắc đầu như trống bỏi. Bây giờ cậu ta đã bắt đầu lo lắng, có khi nào Tô Hòa giận lây sang cậu ta vì cậu ta chiêu quá nhiều người hay không.
Sấm sét giữa trời quang là thế nào? Những lời này của Lâm Trường Bình chính là sấm sét giữa trời quang đấy!
Tuy rằng nếu lúc đó cô trở về thành phố, có thể tìm được một công việc tốt hơn, mưu cầu địa vị xã hội cao hơn. Thế nhưng, cái giá phải trả chính là bỏ chồng bỏ con, chuyện thế này cô không làm được.
Hơn nữa, bây giờ cả nước từ trên xuống dưới đều yêu cầu phải là sinh viên, cái bằng cấp ba của cô trước đây thì còn dùng được, nhưng hiện nay đã không còn ưu thế gì rồi.
Không phải là Hứa Tuyết Viện không có ý định thi đại học. Vào mùa đông năm khôi phục chế độ thi đại học, cô cũng đã đi thi rồi, vốn tưởng rằng mình chưa quên những gì đã từng học, cho đến khi thấy đề thi đại học, cô mới biết mình ngây thơ biết bao.
Lời nói của lớp trưởng lớp học lại trực tiếp thọc vào tổ ong vò vẽ.
Nếu một lần là có thể thi đậu, thì có ai muốn học lại một năm?
Ai biết sang năm Tô Hòa có mở lớp học thêm hay không?
Toàn thi cái gì đâu đâu ấy!
Ngoại trừ môn học mà cô vẫn luôn dạy, còn những môn khác ngay cả đọc thôi mà cô cũng không hiểu.
Đối với Hứa Tuyết Viện mà nói, mấy ngày thi đại học đó là khoảng thời gian tối tăm nhất trong cuộc đời của cô, sự tự tin đầy ắp đều bị hiện thực cực kỳ bi thảm vô tình đánh tan.
Không chỉ đánh trúng lớp trưởng lớp học lại, mà còn đánh trúng những học sinh đang vây quanh cậu ta chờ báo danh.
Bốn mươi chỗ, nói hết là hết?
Bây giờ bọn họ báo danh có còn kịp không?

Lâm Trường Bình, lát nữa họp xong cậu đừng vội về, tôi sẽ quay lại báo danh.
Một cô gái có tính tình chanh chua đanh đá của lớp 12/1 gân giọng hô lên.
Vẻ mặt Hứa Tuyết Viện mờ mịt,
Báo danh? Báo danh cái gì?

Học sinh trong lớp lập tức bùng nổ, nhao nhao nói cho Hứa Tuyết Viện nghe về chuyện Tô Hòa sắp mở lớp học thêm.
Ai biết sang năm chính sách thi đại học sẽ như thế nào?
Hàng loạt đôi mắt sắc bén ghim lên vóc dáng cao lớn của lớp trưởng lớp học lại. Thấy mình có vẻ chọc giận nhiều người, cậu ta vội cười gượng vài tiếng, nhanh chân chuồn ra ngoài, không ngờ lại đâm trúng chủ nhiệm lớp 12/2, vừa khéo chủ nhiệm lớp 12/2 là chủ nhiệm lớp năm trước của cậu ta.

Em chào cô!
Lớp trưởng lớp học lại chào theo kiểu quân đội với chủ nhiệm lớp 12/2, sau đó nhanh chân chạy về lớp học lại.
Lâm Trường Bình vốn tưởng rằng Hứa Tuyết Viện sẽ mắng mình té tắt, cho nên trong lòng rất căng thẳng. Nào ngờ Hứa Tuyết Viện không những không mắng cậu ta, mà còn cười híp mắt đi tới, cầm danh sách báo danh lên xem, dùng bút đỏ khoanh tên tất cả học sinh lớp 12/2 trên danh sách, rồi lại khoanh vài cái tên mà cô từng dạy trên mấy tờ lịch trực nhật mà lớp trưởng lớp học lại đưa tới.

Hứa Tuyết Viện đếm tổng cộng có ba mươi bảy người. Vì vậy, cô lại hỏi học sinh lớp 12/2:
Còn ba chỗ nữa, các em không muốn đi học à? Bạn Tô Hòa là người thi đậu đại học, chắc chắn trình độ sẽ cao hơn cô, bản thân cô đề nghị các em đi học thử. Có điều, nếu các em tiếc tiền, không muốn đi học cũng không sao, cứ bảo bạn Trường Bình chọn thêm vài bạn ở lớp khác là được.


Hứa Tuyết Viện đổi giọng, hỏi:
Các em thật sự không muốn báo danh à? Em nào muốn báo danh thì giơ tay lên, cô sẽ bảo bạn Trường Bình ghi tên của các em.


Hứa Tuyết Viện vừa dứt lời, hơn phân nửa học sinh lớp 12/2 đều giơ tay lên.

Có trời đất chứng giám, không phải là bọn họ tiếc tiền không báo danh, mà là vì các học sinh ở lớp khác đến báo danh quá xảo trá. Những học sinh đó đều báo danh từng nhóm, người này báo danh bảy người, người kia báo danh tám người, tổng cộng chỉ có bốn mươi suất, còn có thể báo danh được mấy lần nữa?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.