Chương 40: THỊT KHO THẬT LÀ THƠM!
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1451 chữ
- 2021-12-31 05:37:29
Ôi này, có bạn nào nhớ chủ nhiệm lớp trước khi tốt nghiệp của Tô Hòa là ai không?
Hứa Tuyết Viện hỏi.
Lớp trưởng Hạ Lâm đứ8ng lên, nói một cách chắc nịch:
Là thầy Trần Trung. Vào lễ khai giảng năm nay, Hiệu trưởng và Chủ nhiệm khối còn khen ngợi thầy Tr3ần Trung nữa.
Hứa Tuyết Viện cũng nghĩ tới chuyện này. Cô nâng tay lên ra hiệu cho học sinh im lặng. Sau khi đám học sinh 9yên tĩnh lại, cô nói:
Cuộc họp lớp tạm thời gác lại nửa tiếng, lớp trưởng đi phát phiếu điểm cho các bạn, mỗi bạn làm phân tích dự6a theo thành tích của mình. Bây giờ cô sẽ đi đến lớp 12/5 tìm thầy Trần Trung, để xem thầy có thể ra mặt nói chuyện với bạn Tô Hòa,5 tăng thêm chỗ cho lớp học thêm hay không, tranh đủ cho bạn nào của lớp chúng ta muốn báo danh đều có thể tham gia học thêm ngoài giờ.
Trong những tiếng ầm ĩ, Lâm Trường Bình bị Hứa Tuyết Viện đuổi ra khỏi phòng học, đạp xe chạy như điên về thôn Tô Gia. Dọc theo đường đi, cậu ta đều tính toán: nếu hôm nay cậu ta ghi hết số lượng người đăng ký học thêm, thì có ít nhất là hai trăm người tham gia lớp học thêm. Một người thu ba mươi tệ, tổng cộng là sáu nghìn tệ. Cho dù Tô Hòa giảm giá, thì ít nhất cũng là năm nghìn tệ.
Một tháng năm nghìn tệ, nếu tính trong gia đình bình thường, không ăn không uống tiết kiệm trong mười năm cũng chẳng có nổi năm nghìn tệ. Nghĩ đến từng xấp từng xấp đại đoàn kết, tốc độ đạp xe của Lâm Trường Bình càng lúc càng nhanh, giống như mấy trăm tờ đại đoàn kết đang ở phía trước chờ cậu ta.
Lâm Trường Bình thật sự khiếp sợ trước lợi nhuận của lớp học thêm mang lại. Điều này càng làm kiên định lòng tin chắc chắn phải thi đậu đại học của cậu ta.
Cậu ta mà thi đậu đại học thì cũng sẽ không học đại học, mà mở lớp dạy thêm, một tháng có thể kiếm được mấy nghìn tệ, không đến một năm là có thể trở thành hộ mười nghìn().
() Hộ mười nghìn: chỉ hộ gia đình có tiền tiết kiệm hoặc thu vào hơn mười nghìn tệ.
Tô Hòa đang cầm vở hí hoáy viết đề mẫu, làm sao biết được giấc mộng ban ngày của Lâm Trường Bình. Nhưng mà, cho dù cô có biết, thì cô cũng sẽ không đập tan.
Nói thật, Tô Hòa có thể thi đậu đại học, tôi mới là người giật mình nhất. Cho dù hiện giờ bảo tôi đi tìm Tô Hòa, tôi cũng không mặt dày nổi. Vừa rồi, mấy đứa học sinh từng theo học tôi lớp mười hai ở bên lớp học lại tới tìm tôi, hy vọng tôi có thể nói với Tô Hòa đổi lớp học thêm này thành lớp học giúp đỡ bạn học cũ, tiền nên trả sẽ không thiếu một đồng nào. Nhưng mà, tôi có dám đồng ý không?
Học sinh trước đây là học sinh, học sinh bây giờ cũng là học sinh, tôi không thể quản học sinh cũ rồi bỏ mặc học sinh mới được. Vừa nãy, học sinh khóa này suýt nữa gào thủng cả lỗ tai tôi luôn rồi.
Hứa Tuyết Viện lập tức dừng bước chân lên lầu. Cô nhìn vẻ mặt vô cùng phiền muộn của Trần Trung, rất sáng suốt mà lựa chọn quay về lớp.
Hứa Tuyết Viện vừa tới lớp liền nói với Lâm Trường Bình:
Trường Bình, bây giờ em nhanh chóng ghi lại một phần danh sách báo danh, lấy học sinh lớp chúng ta là chính, không cần quản những học sinh lớp khác. Nếu trong bốn mươi chỗ còn dư, thì em lại ghi thêm theo thứ tự báo danh. Nghe lời cô, thật ra họp lớp chúng ta chẳng có gì để nói đâu, em chép xong thì chạy nhanh về nhà, đưa danh sách đến tay Tô Hòa, biết chưa?
Lâm Trường Bình ngây người,
Thưa cô, em không cần ở lại dự họp sao?
Hứa Tuyết Viện vung tay lên,
Họp cái gì mà họp, chuyện có nặng có nhẹ, chỉ cần các em có thể thi đạt được thành tích tốt trong kỳ thi đại học, thì không cần mở họp cũng được. Được rồi, Trường Bình, em đi về hỏi Tô Hòa xem em ấy có nhìn thấy các đề thi khá là mới lạ độc đáo ở tiệm sách lớn trong thành phố hay không, nếu có thì hỏi em ấy có thể mua vài quyển cho cô hay không, cô có thể đến tận nhà trả tiền mua sách, hoặc là gửi tiền qua bưu điện, em ấy không cần trả phí vận chuyển, tự cô sẽ trả.
Ở trong thời đại có cả người sức lực mà không biết sử dụng vào đâu thì ham muốn chính là sức sản xuất hàng đầu.
Lý Thục Phân mua vài tờ giấy đỏ từ cửa hàng mậu dịch. Bà ngồi trên giường đất, vừa cắt chữ hỷ vừa trò chuyện với Tô Kiến Quốc:
Căn nhà này ấm áp hay là căn nhà cũ ấm áp?
Khuôn mặt Tô Kiến Quốc tràn đầy ý cười,
Tất nhiên là căn nhà này ấm áp rồi. Nhà mới mà, có nhiều người cả đời cũng chẳng được ở mấy lần.
Hứa Tuyết Viện suy nghĩ sẵn một đống lời nói để đi tìm Trần Trung. Không ngờ, cô còn chưa đi đến chỗ tầng lầu của lớp 12/5, thì đã nghe tiếng bàn tán xôn xao của một đám giáo viên. Hơn nữa, cô còn rất quen thuộc với rất nhiều phần lớn các giọng nói trong đó.
Có chủ nhiệm lớp 12/1, có chủ nhiệm lớp 12/3, có chủ nhiệm lớp 12/4, giọng nói của chủ nhiệm lớp học lại là lớn nhất… Hứa Tuyết Viện lập tức mở to mắt, tốc độ đi lên cầu thang nhanh hơn.
Trần Trung bị một đám đồng nghiệp vây ở giữa, vẻ mặt khổ không thể tả, liên tục giải thích:
Aizz, mặc dù tôi là thầy của Tô Hòa, nhưng tình huống của Tô Hòa khá là đặc thù. Bởi vì em ấy rất có chủ kiến, cho nên lúc em ấy học trong lớp tôi, tôi không hề quan tâm nhiều đến em ấy, chỉ thỉnh thoảng khen ngợi ngoài miệng rồi thôi, còn chưa từng khen thưởng cho em ấy một quyển vở Hồng Kỳ nào ấy.
Không chỉ vì nhà mới, mà còn vì than tổ ong do con bé Hòa mua nữa đấy. Ở trong thôn chúng ta, có mấy nhà nỡ dùng than đâu? Đặt một khối trong nhà bếp, có thể dùng hơn một giờ, không cần từng giây từng phút trông chừng nhà bếp vì sợ hết củi lửa nữa.
Cây kéo trong tay của Lý Thục Phân thoăn thoắt như mồm mép của bà, căn bản không hề yên tĩnh,
Nói gì đi nữa thì con gái nhà mình vẫn có lòng nhất, vừa trở về là để cho tôi ở nhà mới, còn chạy lên thị trấn mua thuốc về nấu chữa chân cho ông. Nếu đổi thành cô cháu gái kia của ông, thì cả đời ông đều phải nằm liệt trên giường đất rồi.
Nụ cười trên mặt Tô Kiến Quốc cứng đờ,
Bà nói những chuyện này làm gì vậy? Không phải tôi đã nghe theo lời bà nói, cắt đứt quan hệ với bên đó rồi sao? Sau này tôi sống cuộc sống của tôi, không qua lại với bọn họ nữa. Thật ra, tôi cảm thấy thằng nhóc Tuyết Lai kia không tệ, tiếc là không thành con rể của chúng ta.
Được ông bà Cố dẫn lên xe lửa, chóp mũi của Cố Trường Tranh đột nhiên ngứa ngáy, gãi mũi mà vẫn không thể ngăn được cảm giác ngứa. Anh thật sự không nhịn nổi nữa, một tiếng
hắt xì
chấn động đất trời, giống như mưa giông gió bão phun ra ngoài, làm cho hơn phân nửa người trong toa tàu sợ ngây người.
Dù nói như thế nào đi nữa thì ông Cố và bà Cố cũng là người có thân phận, có thể nói chuyện được với lãnh đạo bên trên của Long Thành. Vé giường nằm không thể mua được trong mắt người khác, bọn họ lại có thể dễ dàng mua được ba vé.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.