Chương 41: SÓNG GIÓ THỊT KHO
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1152 chữ
- 2021-12-31 05:37:27
Khi nắp hũ mở ra, hương thơm bị nén trong hũ thủy tinh lập tức bay ra, chỉ khoảng ba đến năm giây đã tràn ngập cả khoang tàu.
Bà Cố và ông C8ố đều bị mùi hương này hấp dẫn, hai người nửa tin nửa ngờ gắp một miếng thịt kho, đưa vào miệng nếm thử... cuối cùng lại không dừng đũa được. Cố Tr3ường Tranh không chỉ ăn thịt kho này một lần nên biểu hiện cũng được coi như bình tĩnh. Anh gắp khoảng năm, sáu lần thịt kho mới gắp một đũa đồ ăn 9mặn và đồ ăn chay bán trên tàu hỏa.
Họ đánh chén sạch vách, một hũ thịt kho đầy nay chỉ thấy đáy.
Một cô bé chân tay lèo khèo có cần dữ dằn như vậy không?
Cố Trường Tranh gật đầu:
Tô Hòa rất giỏi, cô ấy không chỉ bắt được lợn rừng một lần, mà còn bắt được rất nhiều lần, thịt kho chúng ta ăn lần này là từ con lợn cô ấy bắt được lần thứ hai đấy.
Bà Cố và ông Cố khiếp đảm khi nghe Cố Trường Tranh nói. Một lúc lâu sau, ông Cố đờ đẫn gắp một đũa thức ăn chay đưa lên miệng, sau khi nhai một lúc, vẻ mặt của ông Cố chợt thay đổi. Ông bới thêm mấy miếng cơm nữa liền buông đũa, cuối cùng không động vào mấy món mặn và món chay kia nữa.
Trường Tranh? Sao hai bữa đầu nhà họ không cho con ăn thịt kho? Bọn họ cho con ăn gì? Có đối xử không ra gì với con không?
Tay cầm đũa của bà Cố hơi run lên, suýt chút nữa đã làm đổ hộp cơm phía trước. Bà nắm chặt cổ tay của Cố Trường Tranh mà hỏi.
Dù trong lòng Cố Trường Tranh đã tiếp nhận ông Cố và bà Cố, nhưng dù sao vẫn không có ký ức, vì thế cũng không thể quay lại trạng thái hòa thuận, vui vẻ trước kia trong một chốc một lát được. Anh gãi đầu cười rồi lúng túng rút tay ra:
Bữa đầu tiên ăn bánh hành lá áp chảo và cháo hạt kê, bữa thứ hai ăn sủi cảo. Con và bọn họ đều ăn như nhau, con còn ăn bát cơm to bằng chừng này này! Về sau Tô Hòa bắt được lợn rừng con nên mới bắt đầu kho thịt.
Bà Cố và ông Cố đều không hẹn mà trợn trừng mắt, đồng thanh hỏi:
Con bé nhặt được con kia sao? Con bé đó bắt được lợn rừng trong núi?
Ông Cố vừa nói vừa cho đũa vào khều nước thịt, sau đó đưa lên miệng liếm một cái, trên mặt là vẻ quyến luyến đồ ăn ngon.
Lối suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ hoàn toàn không giống nhau.
Điểm mà ông Cố chú ý đến trong câu nói này của Cố Trường Tranh là gần như bữa nào cũng được ăn thịt kho, nhưng bà Cố lại chú ý đến việc hai bữa đầu, Cố Trường Tranh không được ăn thịt kho!
Ông Cố nghĩ thầm:
Sao đồ ăn trên tàu này lại khó ăn đến thế, thịt thì nhạt nhẽo, rau thì như nhai cỏ vậy.
Bà Cố ăn vài miếng xong cũng bỏ đũa xuống, sau đó nhìn hũ còn lại chút xíu nước thịt kho thì thở dài.
Lúc bà mong mỏi Cố Trường Tranh, khẩu vị đã không tốt, ăn gì cũng nuốt không trôi. Bây giờ tìm được Cố Trường Tranh rồi, tảng đá lớn trong lòng bà đã biến mất, khẩu vị cũng trở lại, có cảm giác như cho ba hũ thịt kho bà cũng ăn hết được, nhưng vấn đề là... hết thịt kho rồi.
Bà Cố đưa đũa khều nước thịt kho 6ở đáy hũ nhưng chẳng còn gì cả, bà cụt hứng nói:
Sao lại hết thịt kho rồi? Mẹ ăn thấy còn ngon hơn thịt kho của Bát Vị Trai ở thủ đô! Trường Tranh5, lúc con ở nhà bọn họ, bọn họ có cho con ăn thịt kho không?
Cố Trường Thành gật đầu nhẹ,
Có ạ, ngoài hai bữa đầu không ăn thịt kho ra, về sau ngày nào cũng được ăn. Lần nào Tô Hòa cũng cho con ăn một bát thịt kho to, sáng sớm ăn thịt kho với cháo, trưa ăn thịt kho với mì, ăn kèm với mấy món chay, tối cũng ăn cháo. Thỉnh thoảng cô ấy còn nấu chút bánh canh để ăn, nhưng thịt kho thì không thể thiếu.
Ông Cố nhìn Cố Trường Tranh bằng ánh mắt hơi phức tạp, sau đó lại nhìn về phía bà Cố rồi nhỏ giọng thì thầm:
Bà còn lo Trường Tranh ở nhà người ta ăn không ngon, tôi thấy ăn còn ngon hơn nhà mình. Thịt kho ngon như thế thì bữa nào ăn cũng được, tôi cũng muốn sống những ngày như vậy!
Lòng bà Cố dâng lên nỗi phiền muộn, bà ngẩng đầu nhìn về ra ngoài cửa sổ rồi khẽ than thở:
Thế gian ưu sầu này ta chỉ là khách qua đường, thân thế thê lương, sao biết chuyện của người ta lại lệ rơi đầy mặt. Ngửi mùi thịt kho mà ký ức ùa về.
Cố Trường Tranh hoảng sợ:
...
Nếu Nạp Lan Dung Nhược biết bài
Hoán Khê Sa
của mình bị bà Cố chế thành như vậy, không biết có đội mồ sống dậy đi tìm bà Cố
tâm sự
hay không.
Ông Cố lại không hề ngạc nhiên, dù sao cũng đã lấy nhau nhiều năm như vậy, ông đã quen với việc thỉnh thoảng bà Cố sẽ lên cơn đa sầu đa cảm.
Nếu so sánh với bà Cố và ông Cố ăn thịt kho xong vẫn không thỏa mãn, thì những người khác trên tàu mới gọi là đau khổ!
Rõ ràng bỏ số tiền lớn ra mua toa có đồ ăn, ăn mấy miếng lúc trước coi như cũng tạm được, dù sao thì đồ ăn của đầu bếp làm cũng ngon hơn nhiều so với đồ ăn bọn họ nấu ở nhà. Vấn đề là chưa ăn được mấy miếng đã ngửi thấy mùi thịt kho kia, đồ ăn lúc đầu thấy không đến nỗi nào cũng trở nên vô vị.
Những người đã mua cơm trước đó chỉ có thể vừa nuốt nước miếng vừa ăn cơm của mình. Những người không mua đồ ăn thì chủ động gọi xe đồ ăn đến rồi nói rõ rằng muốn ăn thịt kho.
Đúng là trên tàu có chuẩn bị thịt kho, có điều cũng chẳng bán được mấy. Người phục vụ thấy cả toa ăn này đều muốn gọi thịt kho thì hai mắt sáng rực, cuối cùng cô ta cũng giải quyết được đống thịt kho không bán được kia rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.