Chương 42: CHUYÊN GIA MÓN KHO


Những hành khách kia vừa nghe thấy gọi bảo vệ thì chợt yên lặng. Không phải mọi người chọn nhân nhượng cho êm chuyện, mà là đổi các8h uy hiếp nhân viên phục vụ. Mọi người dữ dằn trừng mắt, vây tròn quanh nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn tới không còn kẽ hở, muỗi h3ay ruồi có bay lọt hay không là chuyện khác, dù sao thì nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn chắc chắn sẽ không ra được.


Tôi đã9 nói với mấy người rồi, trên tàu này chỉ có một loại thịt kho thôi, chính mấy người khăng khăng đòi mua, giờ trách được ai?
Nhân 6viên phục vụ đẩy xe đồ ăn đã chực khóc.

Nhóm người cũng không định làm khó một cô gái trẻ hai mươi tuổi, khi thấy nhân viê5n phục vụ bắt đầu lau nước mắt thì đều chuẩn bị giải tán, nhưng một bà cụ tóc hoa râm tức giận nói:
Tôi không tin! Đời tôi thích nhất là thịt kho, ông chủ của Bát Vị Trai ở thủ đô cũng biết tôi, rõ ràng là cô có thịt kho ngon hơn mà không lấy ra, sau đó dùng thứ thịt kho chất lượng kém này lừa chúng tôi. Vì sao? Mọi người đều ngửi được thịt kho trước đó rất thơm, ai cũng trả tiền như nhau, vì sao người khác mua được thịt kho ngon tuyệt, còn chúng tôi chỉ mua được hàng kém chất lượng? Cô như vậy rõ ràng là bắt nạt người!

Những gã đàn ông béo kia cũng trở lại giường của mình. Không bao lâu sau, một ông cụ bưng hộp cơm đi ra, đi tới trước giường của ông Cố, ông ấy khẽ hít hà rồi chỉ vào chút nước thịt còn lại trong hũ:
Cho ông già này nếm thử nước thịt đó được không?

Ông Cố không có ý kiến gì, chẳng qua là nước thịt kia đã bị người nhà mình động đũa, nếu đưa cho người khác sẽ là không lịch sự. Ông khéo léo nói lý do này với ông cụ, nhưng ông cụ lại không hề để ý tới những việc này mà đổ nước thịt kho còn lại trong hũ lên cơm và đồ ăn của mình, sau đó dùng đũa trộn lên và ăn thử một miếng, ngay lập tức trên mặt hiện vẻ thỏa mãn.

Chính là vị này, ngon quá! Ngon quá! Đúng là quá ngon!
Tất cả những người nhung nhớ thịt kho đều trợn tròn mắt, thịt kho người ta ăn không mua trên tàu, bọn họ như vậy chẳng phải làm loạn vớ vẩn sao?
Bà cụ tóc hoa râm kia cười khổ, lẩm bẩm rồi bước ra ngoài, dường như lời lẩm bẩm của bà ấy còn truyền tới tai của nhóm người:
Haiz, mình già thế này rồi mà còn ê mặt vì miếng ăn, đúng là càng sống càng tệ.

Tất cả những người từng lớn tiếng làm loạn vì thịt kho với nhân viên phục vụ trước đó đều đỏ mặt rồi nhao nhao tản đi.
Sau khi nói xong ba câu
ngon quá
, ông cụ lại vừa ăn vừa lau nước mắt.
Ông Cố luống cuống, đang định mở miệng hỏi thăm thì ông cụ xua tay ngăn lại.
Ông cụ ăn hết bát cơm to và đồ ăn trong đó, sau đó thư thái ợ một cái, lúc này mới xoa bụng nói lý do với ông Cố:
Tôi là người Xuyên Thục, đã qua ba đời rồi, tổ tiên tôi luôn là đầu bếp trong cung. Nhà họ Vương ở Xuyên Thục chúng tôi phụ trách món thịt kho này, chỉ là về sau không còn cung nữa, đầu bếp bị cho nghỉ, chiến tranh hơn ba mươi năm, những gì nhà họ Vương chúng tôi tích góp được đều mất hết, bí kíp thịt kho cũng thất lạc. Dù bây giờ phủ Lỗ Thực của nhà họ Vương vẫn xuất chúng trong giới đồ kho, nhưng đó là vì gần như chưa có ai được nếm thử món kho chốn cung đình mà thôi.
Nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn nước mắt lã chã nhìn nhóm người vây quanh, thật sự cô ta rất muốn hỏi một câu:
Rốt cuộc ai mới bắt nạt ai
, nhưng sau khi thấy khuôn mặt hung dữ của mấy gã đàn ông cao to trước mặt, cô ta chỉ có thể nuốt lại tất cả vào bụng rồi lặng lẽ rơi nước mắt.
Lúc đầu bà Cố và ông Cố không để ý đến tình hình trong toa tàu, nhưng khi tiếng
thịt kho
ngày càng to hơn, ông Cố dỏng tai nghe vài câu, cuối cùng cũng nghe được chút đầu mối nên không thể không đứng ra hòa giải:
Mọi người yên tĩnh một chút. Tôi phải xin lỗi mọi người trước, đúng là chúng tôi không mua thịt kho kia từ xe đẩy đồ ăn, mà là được một người thân tặng. Trước đó chúng tôi không để ý tình hình bên này, để mọi người phải ầm ĩ một trận, có lỗi quá!

Ông Cố khom người trước nhóm người đang trợn mắt há miệng rồi về giường của mình và không giải thích thêm nữa.
Xuyên Thục: Tứ Xuyên


Khi tôi còn nhỏ, ông nội tôi vẫn là đầu bếp trong cung. Tôi đi theo ông luyện kỹ thuật xắt rau nên được nếm thử thịt kho ông nấu cho các quý nhân, nếm thử một miếng rồi nhớ cả đời. Tiếc là tôi tự làm món kho từ năm mười mấy tuổi cho tới hiện giờ, nhưng vẫn chỉ nấu ra nước thịt kém xa của ông tôi. Món thịt kho ông tôi làm đã trở thành nỗi canh cánh trong tôi. Tôi vốn tưởng rằng đời này không được nếm lại thịt kho ngon như vậy nữa, không ngờ lại gặp được trên tàu hỏa!


Ông cụ phủi áo, cung kính làm lễ theo kiểu thời xưa với ông Cố rồi hỏi:
Không biết anh có thể cho tôi biết món thịt kho này đến từ đâu không? Chuyên gia món kho thế này, tôi chắc chắn phải tới thăm hỏi! Tay nghề tốt như vậy, không nên bị mai một!


Bà Cố làm việc ở tòa soạn nghe xong thì nhận ra có thể viết gì đó. Bà cân nhắc rồi lên tiếng:
Sao ông lại nói vậy, nếu ông đồng ý đến thăm vậy thì tốt quá rồi. Chỉ là đường xá xa xôi và tương đối khó đi, ông đừng kinh ngạc quá. Nếu ông đến thôn Tô Gia, huyện Tế Nguyên, thị xã Long Thành, tỉnh Tây Sơn thì có thể tìm một cô bé tên là Tô Hòa, thịt kho này do nhà cô bé nấu đấy. Nếu ông muốn đi tìm người, tôi đề nghị nên đi sớm một chút, cô bé kia chỉ ở nhà lúc nghỉ đông thôi, e là đến chậm sẽ không gặp được người.


Ông cụ nghe xong thì vội vàng đứng dậy trở về giường của mình, ông bảo mấy gã đàn ông cao to đi cùng ghi lại địa chỉ, rồi mới quay lại cảm ơn hai vợ chồng ông bà Cố, đồng thời cũng kín đáo đưa một tấm thẻ bằng kim loại cho ông bà Cố:
Đây là thẻ hội viên của phủ Lỗ Thực, cháu tôi mới học được một thứ hay từ bên Tây. Nếu mọi người đến mua thịt kho ở phủ Lỗ Thực, lúc tính tiền có thể đưa tấm thẻ này ra, sẽ được giảm giá bốn mươi phần trăm cho các món kho.


Bà Cố còn nhớ nhung thịt kho nghe ông cụ nói xong lời này thì hai mắt sáng rực lên, sau khi từ chối vài câu cho có thì bà cũng ỡm ờ nhận lấy thẻ hội viên của phủ Lỗ Thực.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.