Chương 43: KHAI TRƯƠNG LỚP HỌC BỔ TÚC


Người nhà họ Cố chìm vào giấc ngủ nên đều không phát hiện ông già nhà họ Vương ở Xuyên Thục không chạy về phía thủ đô theo tuyến đường đã định r8a trước đó, mà dọc đường đã xuống nhà ga, vội vàng mua vé suốt đêm đi Xuyên Thục.



Dù lúc ở núi Dược Vương, Tô Hòa đã luyện 3tâm cảnh đạt tới cảnh giới gặp chuyện cũng không xao động, nhưng khi nhìn thấy Lâm Trường Bình mang hai tờ đăng ký về, cô vẫn rất kinh ngạc.
Lý do đơn giản là bởi vì bây giờ cô quá nghèo.
Bởi vì tỉ lệ bỏ học bây giờ vẫn khá cao, cho nên số lượng học sinh được lên lớp giảm rất nhiều. Bình thường, cứ lên một lớp sẽ có hai đến ba học sinh bỏ học. Lúc lên đến cấp hai cấp ba, số lượng học sinh chỉ cần bằng một nửa số nhập học lớp một là đã tốt rồi. Đây chính là nguyên nhân vì sao phòng học của học sinh lớp một lại lớn nhất.
Tô Hòa mở cửa ra, thấy tất cả ghế đều được đặt lên mặt bàn, rác trên mặt đất đã được quét dọn sạch sẽ, cô bảo học sinh tự tìm chỗ ngồi rồi đi lên bục giảng, lấy vở ra, yên lặng đợi nhóm học sinh ổn định vị trí.
Một bàn vốn có thể ngồi ba người bị nhét năm người. Bàn vốn có thể ngồi hai người bị nhét ba người. Còn có bàn được chuyển từ những phòng học khác tới cũng được mọi người tận dụng triệt để. Mọi người ồn ào đúng hai mươi phút mới dần yên tĩnh lại, không ít người chăm chú đánh giá Tô Hòa, như muốn nhìn ra khác biệt giữa người thường và sinh viên đại học.
Tô Hòa vẫn hiểu đạo lý muốn ngựa chạy nhanh nhất định phải cho nó ăn cỏ.
Nghe được hai chữ
thịt kho
, Lâm Trường Bình kích động đến sắp khóc. Trời mới biết cảm giác ngửi được mùi thịt kho thơm lại không được ăn đau khổ cỡ nào. Nếu không phải vì hai ngày nay giúp đỡ chuyện sắp xếp lớp học bổ túc, thì có lẽ cậu ta còn bị mùi thịt kho giày vò kinh khủng hơn.
Hôm sau, Tô Hòa dậy rất sớm. Lý Thục Phân biết Tô Hòa phải xử lý lớp học bổ túc trong thôn nên đã làm xong cơm sáng. Băm thịt kho thành thịt vụn, lại nướng thêm năm sáu miếng bánh, sau đó nhét thịt kho băm vào bên trong, mùi vị rất ngon.
Nhóm học sinh vượt qua gió lạnh lần lượt chạy đến. Lúc Tô Hòa ăn bữa sáng xong chạy tới trường tiểu học Hồng Kỳ, nhìn thấy học sinh đứng túm năm tụm ba trên bãi tập, cô thực sự bị giật mình. Đếm qua thôi cũng phải có từ tám mươi đến chín mươi học sinh, phải gấp hơn hai lần so với kế hoạch ban đầu.

Trường Bình, chúng ta tới phòng học lớn nhất kia đi. Sau đó lại cho tất cả mọi người tập trung trước khi vào lớp. Một phòng học có thể ngồi tối đa sáu mươi người. Người không có chỗ ngồi sang lớp bên cạnh chuyển ghế đến cùng ngồi. Lát nữa lấy tiền đăng ký trước. Thu tiền xong thì có thể xác định sắp xếp cụ thể.

Tô Hòa lật xem giáo án bản thân đã chuẩn bị tốt mấy lần, mím môi, đi nhanh về phía phòng học lớn nhất, cũng là phòng học lớp một của trường Tiểu học Hồng Kỳ.
Lúc ở núi Dược Vương, Tô Hòa nào phải phiền muộn vì chuyện tiền nong. Lúc cần tiền6, cô luyện bừa hai viên đan dược là có thể đổi lấy rất nhiều tiền, tài nguyên tích lũy được lúc tu luyện nhiều vô kể. Còn ở kiếp này, mua một b5ánh than tổ ong đều cần tính toán cẩn thận… Cho nên cô không lo lắng chuyện tiền nong mới là lạ.
Lâm Trường Bình gãi đầu, xấu hổ nói với Tô Hòa:
Em thật sự không ngờ sẽ có nhiều người đăng ký như vậy. Nếu biết lớp em có thể gom đủ bốn mươi người thì chắc chắn em sẽ không tới lớp khác tuyên truyền. Theo chị, bây giờ em nên làm thế nào? Các cụ có dạy
Không lo ít mà lo chia không đều
. Chị nói xem, lần này em đã đắc tội với bao nhiêu người rồi...

Tô Hòa cau mày, vẻ mặt xem như là thản nhiên:
Không sao, chưa biết chừng người đăng ký chỉ là đăng ký cho có thôi. Đến lúc đó lại không có mấy người nỡ bỏ tiền ra đâu. Hôm nay đừng lo lắng phiền muộn của ngày mai. Cậu về nhà chuẩn bị trước đi, sáng mai còn có người đến chờ cậu tới đón này! Tôi cũng phải sớm chuẩn bị một chút đồ dùng để dạy. Đúng rồi, ngày mai lúc cậu đến nhớ cầm theo cặp lồng, tôi lấy thịt kho cho cậu ăn thử.

Tô Hòa khẽ ho một tiếng, nói với Lâm Trường Bình ngồi cạnh bếp lò:
Bếp không cần cháy quá, phòng học nhiều người, nếu độ ấm cao sẽ dễ ngủ gật, chỉ cần không lạnh là được.


Lâm Trường Bình gật đầu. Tô Hòa nhìn mọi người khắp phòng học, mở nắp bút máy ra, vẽ lên giấy, sau khi đảm bảo bút viết ổn, cô chậm rãi nói:
Tôi không cần giới thiệu nữa, mọi người biết tôi tên Tô Hòa là được rồi. Tiếp theo, chúng ta dùng thời gian làm chút chuyện trước đã, từ người đầu tiên hàng bên trái xếp hàng tới đây nộp học phí rồi nhận số thứ tự của mình. Có lẽ trong khoảng thời gian tới tôi không nhớ hết tên của tất cả mọi người, nhưng tôi lại có thể nhớ hết số thứ tự. Đến lần phát tài liệu học tập vòng học thứ hai và thứ ba, số thứ tự sẽ phát huy tác dụng rất lớn.



Mọi người trật tự xếp hàng, những người khác có thể lấy sách hóa học ra xem trước. Mỗi ngày học bổ túc bốn tiếng, vòng đầu tiên tổng cộng ôn tập sáu mươi tiếng. Trong đó ôn môn Hóa sáu tiếng, môn Vật lý tám tiếng, môn Sinh bốn tiếng, môn Toán mười hai tiếng, môn Văn mười hai tiếng, môn Tiếng Anh mười tiếng. Mọi người ghi nhớ thời gian, cố gắng theo kịp tiến độ lớp học. Để không lãng phí thời gian của mọi người, mỗi ngày lúc tôi giảng bài mong mọi người không nói chuyện, có câu hỏi có thể ghi vào vở, trước khi tan học tôi sẽ dành thời gian để trả lời câu hỏi.


Điều khiến Tô Hòa bất ngờ chính là, phần lớn học sinh đều cầm theo ba mươi tệ đến đây. Cô nói chỉ lấy hai mươi tư tệ, nhưng nhóm học sinh kia lại nói không cần, bảo cô đừng giấu kiến thức, làm Tô Hòa hơi ngại.

Thật ra lúc chuẩn bị giáo án, Tô Hòa cũng có chút tâm tư riêng. Cô đã sớm lấy đề thi và đề cương của kỳ thi đại học trong vài năm tiếp theo để làm tài liệu tham khảo, liệt kê ra toàn bộ kiến thức trọng điểm cần dạy, lại tìm kiếm
tập đề kinh điển
trong trí nhớ. Đến lúc giảng bài cô chép đề bài có sẵn trong đầu lên bảng là được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.