Chương 44: TAI NẠN XẤU HỔ TRƯỚC KIA
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1174 chữ
- 2021-12-31 05:37:23
Ngày qua ngày, chớp mắt đã từ ngày mười ba tháng Mười Hai đến ngày hai mươi bảy tháng Mười Hai, kết thúc quá trình ôn tập vòng thứ8 nhất.
Trong mười lăm ngày ôn tập vòng đầu tiên, lại có hơn hai mươi người muốn tham gia học bổ túc. Phòng học vốn đã khô3ng lớn càng trở nên chật hơn, Tô Hòa cũng không biết làm sao.
Trong khoảng thời gian này, Tô Hòa và Lâm Trường Bình lên t9hị trấn một chuyến, dựa theo lời giới thiệu của Hiệu trưởng trường Tiểu học Hồng Kỳ mua một cái máy in Ronéo, còn mua năm trăm tờ6 giấy nến và bốn nghìn tờ giấy tuyên, cất tất cả vào trong phòng mà Cố Trường Tranh ở lúc đầu kia.
Nói vài câu nước mắt Lý Thục Phân càng chảy nhiều hơn.
Tô Hòa vội vàng nói:
Tiền con kiếm được còn không phải để mẹ tiêu sao? Chúng ta có tiền, đương nhiên là phải trả hết tiền đã vay cho cậu, không để đến sang năm, cũng tránh việc đến Tết rồi mà mợ và cậu còn cãi nhau vì chuyện chúng ta vay tiền. Ông bà ngoại thấy cũng sẽ không vui. Con thấy anh Thụy Dương cũng sắp lấy vợ rồi, mẹ xem có cần cho nhà cậu vay ít tiền không? Con đưa mẹ ba nghìn tệ, mẹ xem rồi dùng là được, không cần nói với con.
Lý Thục Phân trợn mắt há hốc miệng, nhìn Tô Hòa đặt một xấp đại đoàn kết dày bịch trước mặt mình, dọa bà vội vàng chạy ra ngoài đóng cửa cổng trước, sau đó đóng kín cửa phòng rồi mới ngồi trên giường cạnh lò sưởi bắt đầu đếm tiền. Cứ đếm thêm một tờ tiền, nụ cười trên mặt bà càng tươi hơn, khiến Tô Hòa cảm thấy buồn cười.
Lúc rảnh rỗi, Tô Hòa s5ẽ tranh thủ từng giây để bào chế dược liệu, tích góp từng chút dược linh một. Chân bị thương của Tô Kiến Quốc cũng có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. Lý Thục Phân tập trung phần lớn thời gian vào sự nghiệp in bài, ngay cả việc nên làm vào tháng Chạp đều không làm nữa, cũng không ra ngoài tìm người tán gẫu. Hễ rảnh là bà lại chui vào gian phòng Cố Trường Tranh từng ở kia, chủ động in bài thi cho Tô Hòa.
Vỗn dĩ, Tô Hòa định nhờ Lâm Trường Bình tới giúp, ai ngờ Lý Thục Phân từ chối rất dứt khoát:
Đã tháng Chạp gần cuối năm rồi, nhà ai mà không bận chứ? Với vào cái miệng hay nói linh tinh của thím Lâm kia, lúc con miễn phí tiền học bổ túc cho Trường Bình thì thím ấy không nói gì. Nhưng nếu con bảo Trường Bình tới in bài thi giúp con, con có tin ngày mai thím ấy sẽ nói cho cả thôn biết không?
Con không biết đấy chứ, mấy hôm trước thím Lâm suýt nữa thì tính ra được thu nhập của con cho cả thôn nghe. Con không biết bây giờ người trong thôn nói chúng ta như thế nào đâu. Bọn họ nói tiền chúng ta kiếm được đều là tiền không chính đáng.
Nói đến chuyện này, Lý Thục Phân lại chảy nước mắt, bà dò hỏi Tô Hòa:
Con gái, mẹ thương lượng với con chuyện này được không?
Được ạ. Mẹ nói đi.
Tối hôm nay hai mẹ con mình tới nhà bà ngoại con một chuyến. Trả tất cả tiền vay cho cậu con, để lúc mùng hai Tết lúc về bà ngoại, mẹ có thể tự tin một chút. Nhưng mẹ không có năng lực, lại phải dùng tiền con kiếm được để trả...
Tô Hòa nghe đến trợn trừng mắt:
Hỏi những học sinh kia xem, tiền con kiếm được có phải là tiền không chính đáng không? Thu có ba mươi tệ mà con có thể tổng hợp hệ thống kiến thức và cho bọn họ làm rất nhiều đề thi mới. Mấy học sinh kia còn nói riêng với con là tiêu sáu mươi tệ cũng đáng. Người trong thôn đều bị mù rồi. Lát nữa con nói với Lâm Trường Bình, nếu thím Lâm không quản được miệng thì vòng ôn tập thứ hai thứ ba cậu ta không cần đến nữa. Con cho cậu ta mười lăm tệ để cậu ta đi tìm những người lòng dạ sạch sẽ học!
Thấy Tô Hòa tức giận, Lý Thục Phân tươi cười:
Con đấy, tính khí và bản lĩnh của con càng lúc càng lớn. Con tự làm chủ chuyện của mình, mẹ không can thiệp. Nếu bố con có nói gì, con đừng trả lời ông ấy. Bây giờ mẹ lại in thêm mấy bài thi. Đợi in hết lần này thì dùng thùng giấy che máy in lại, chúng ta còn phải quét dọn nữa. Chiều nay con lên thị trấn với mẹ, đến bây giờ chúng ta còn chưa mua đồ Tết đâu!
Tô Hòa vỗ túi cạnh eo mình:
Được. Nhà chúng ta có tiền, muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu. Rốt cuộc năm nay cũng không cần đón Tết trong túng bấn nữa rồi!
Đếm xong, Lý Thục Phân lấy một chiếc khăn tay cũ từ trong tủ ra bọc tiền lại rồi nhét vào trong một cái tất vá chằng chịt, rồi cho chiếc tất cũ ấy vào trong tủ và khóa lại, khiến Tô Hòa chậc lưỡi một lúc.
Mẹ, mẹ giấu tiền vào trong tất như thế không có mùi gì sao?
Tô Hòa hỏi với gương mặt tràn đầy khiếp sợ.
Lý Thục Phân phì cười thành tiếng hỏi:
Con nói xem, tiền có mùi nhưng cầm được trong tay tốt hơn hay là tiền không có mùi nhưng bị người ta lấy trộm tốt hơn? Hơn nữa, tất nhìn thì hơi cũ, nhưng đã giặt sạch rồi, làm gì có mùi gì.
Cách cất tiền này là bà ngoại con dạy mẹ đấy. Bà ngoại con nói bà giấu tiền bằng cách này mấy chục năm chỉ bị mất hai lần. Lần đầu là ông ngoại con đánh bài thua rồi giấu bà ngoại con, lần đó bà ngoại con bức ông ngoại con suýt thì treo cổ. Lúc đó mẹ còn bé, chỉ nhớ mang máng hai người bọn họ giận dỗi hơn nửa năm! Sau đó, ông ngoại con không dám trộm tiền bà ngoại con tiết kiệm nữa.
Còn một lần là bác con trộm. Khi đó không biết là thói xấu ở đâu bay tới đây, thanh niên trong thôn bắt đầu hút thuốc lá, còn nhuộm tóc đỏ tóc vàng giống hệt mào gà. Bác con trộm tiền của bà ngoại đi làm đầu giống đám thanh niên trong thôn. Kết quả lúc về bị bà ngoại con phát hiện, nhân lúc bác con ngủ cắt trọc hết nhúm tóc vàng kia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.