Chương 45: NGƯỜI CỦA PHỦ LỖ THỰC TỚI



Sau chuyện đó, bác con ngoan hơn rất nhiều. Bao năm không đổi kiểu tóc, còn không gây chuyện nữa. Mẹ đoán bác con bị trận đánh kết hợp 8của ông ngoại bà ngoại con dọa sợ vỡ mật rồi.


Cuối cùng, Tô Hòa cũng hiểu rõ thì ra xuất xứ gen bạo lực trong xương của cô là 3di truyền cách đời!

Thảo nào tính tình cô không giống Lý Thục Phân một chút nào!
Lý Thục Phân thấy Tô Hòa phản ứng lớn như vậy, còn tưởng rằng Tô Hòa không nỡ, vội vàng nói:
Hay là biếu bà ngoại con mười tệ thôi? Dù là năm tệ bà ngoại con cũng sẽ vui lắm. Con nhớ không? Lúc con còn bé nhận được một cái kẹo hoa quả, còn giấu hơn hai tháng không nỡ ăn, lúc con tới nhà bà ngoại đưa cho bà thì nó cũng đã bị chảy nước ra rồi. Nhưng con có biết bà ngoại con khoe khoang với người trong thôn bao nhiêu năm không? Tất cả người trong thôn đều biết con biếu bà một chiếc kẹo giấu rất lâu mà không nỡ ăn đấy!

Tô Hòa sợ nhất chính là Lý Thục Phân kể lại chuyện cũ, thấy bà có dấu hiệu chuẩn bị nói liên tục không ngừng thì vội vàng đỏ mặt cắt ngang:
Mẹ, mẹ có thể hào phóng hơn không? Con vừa nghĩ biếu bà ngoại hai trăm hay là ba trăm tệ. Kết quả mẹ lại biếu bà có hai mươi tệ! Con hơi thương bà ngoại con rồi đấy!

Lý Thục Phân lặng lẽ bĩu môi:
Chỉ có con hào phóng, con có tiền thôi! Bây giờ con cầm hai trăm tệ đi biếu bà, xem bà có nhận không! Mẹ sợ bà không chỉ không nhận mà còn bị con dọa sợ ấy. Biếu năm mươi tệ đi. Nói với bà một câu, không uổng công bà thương cháu ngoại, cũng để bà yên tâm hơn, đừng lúc nào cũng cho là nhà chúng ta sống trong cảnh khổ cực lầm than. Con không biết đấy thôi, mỗi lần bà ngoại con nhìn mẹ đều giống như đứa ăn xin không có cơm ăn. Ánh mắt quan tâm kia lại khiến người ta sợ hãi...

Nghĩ một lát, Tô Hòa đề nghị:
Mẹ, hay9 là Tết năm nay chúng ta biếu bà ngoại một ít tiền nhé. Bà ngoại thường xuyên giúp đỡ nhà chúng ta, mẹ xem muốn biếu bao nhiêu thì biếu6 bấy nhiêu.

Lời này chạm đến đáy lòng Lý Thục Phân, sau khi do dự một lúc, bà thở dài:
Ôi, là mẹ không có năng lực. Nhưng con5 có năng lực, mẹ rất yên tâm. Hay là biếu bà ngoại con hai mươi tệ nhỉ?

Tô Hòa đang uống nước, sau khi nghe Lý Thục Phân
hào phóng
nói xong liền bị sặc nước đến ho khan.
Tô Hòa nhớ tới mấy miếng thịt kho còn trong nồi, lắc đầu:
Nhà cháu còn thừa không nhiều, định giữ lại đón Tết! Để ông uổng công đi một chuyến rồi, ngại quá.

Vương Hậu Đức ngẩn người, lại hỏi:
Vậy có thể xin bạn nhỏ Tô một chút nước sốt để ăn không?

Tô Hòa không nói gì, bình tĩnh nhìn Vương Hậu Đức, một lát sau cô hỏi lại:
Ông Vương thấy yêu cầu này của ông như thế nào?

Tô Hòa cười trừ, đang chuẩn bị tiếp lời thì lại nghe được bên ngoài cửa có tiếng còi xe. Cô kinh ngạc nhìn ra cửa sổ.
Một nhóm người già cả gầy gò không cao lắm, nhưng lại rất nhanh nhẹn, khí thế bước đi vào cửa, đứng trong sân hỏi:
Xin hỏi đây có phải là nhà Tô Hòa không?

Tô Hòa yên lặng sử dụng thuật quan sát hung cát, thấy trên trán mấy người kia bao phủ vận may phát tài dày đặc, hơn nữa vận may phát tài của người ở chính giữa kia có điểm đột phá. Tô Hòa nhướng mày, cô quen mấy người buôn bán lớn như thế này bao giờ nhỉ?
Chẳng lẽ bọn họ thích lớp học bổ túc của cô, hoặc là thích mấy đề thi mà cô lấy ra kia?
Tô Hòa mở cửa nhà, nhấc rèm cửa bằng bông dày bịch lên hỏi:
Tôi chính là Tô Hòa, xin hỏi có chuyện gì không?

Hai mắt Vương Hậu Đức sáng ngời nhìn Tô Hòa chằm chằm, cười ha ha, tự giới thiệu:
Lão phu là người tỉnh Xuyên Thục, họ Vương, tên Hậu Đức. Nửa tháng trước ngửi được mùi thịt kho khiến người ta khó quên trên xe lửa, nghe nói là nhà cháu kho thịt nên cố ý tới đây mua một chút. Không biết nhà cháu có còn không?

Trên gương mặt nhiều nếp nhăn của Vương Hậu Đức tràn đầy xấu hổ, ông biết Tô Hòa hiểu lầm mình nên vội vàng giải thích:
Chắc bạn nhỏ Tô hiểu lầm rồi. Nói thật thì tổ tiên nhà lão phu làm món kho trong cung, năm đó chiến loạn, không truyền lại phương pháp kho hoàn chỉnh. Nên cũng khiến món kho nhà họ Vương ở tỉnh Xuyên Thục của chúng tôi không giống lúc trước.



Nếu cháu từng đi qua tỉnh Xuyên Thục, chắc là cũng nghe tới phủ Lỗ Thực. Đó chính là sản nghiệp của nhà họ Vương tỉnh Xuyên Thục. Từ năm Sùng Trinh thứ mười ba, tính ra cũng được khoảng ba trăm bốn mươi năm lịch sử rồi. Vài năm đóng cửa giữa những năm loạn lạc, cộng thêm lúc chiến loạn đã mất một số phương pháp kho cổ. Dù bây giờ món kho của phủ Lỗ Thực vẫn xứng danh là đứng đầu, nhưng lòng lão phu biết chắc, món kho bây giờ phủ Lỗ Thực nấu ra kém xa với tổ tiên. Vài ngày trước được nếm thử món kho bạn nhỏ làm trên xe lửa, lão phu đặc biệt tới hỏi thăm xem bạn nhỏ Tô đây có ý bán phương pháp kho không. Nếu bạn nhỏ đồng ý bán, lão phu bằng lòng trả từng này.


Vương Hậu Đức giơ một bàn tay lên nói:
Năm mươi nghìn tệ.


Những năm tám mươi, không nhiều
gia đình mười nghìn tệ
, sau khi Lý Thục Phân nghe ba chữ năm mươi nghìn, chân lập tức mềm nhũn. Bà vịn tường đi vài bước, vội vã chạy vào phòng bếp, lấy nồi nước kho của Tô Hòa ra nhìn, bên trong là nước kho màu đỏ tương như màu hổ phách trong vắt, trong mắt đầy thắc mắc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.