Chương 46: ĐÀM PHÁN KHÔNG THÀNH
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1229 chữ
- 2021-12-31 05:37:48
Thưa ông, ngại quá, cháu không bán phương pháp kho này.
Tô Hòa lắc đầu.
Trong mắt Vương Hậu Đức xuất hiện sự kinh ngạc. Sau khi 8xoắn xuýt một lúc lâu, ông cắn răng nói:
Bảy mươi nghìn! Tôi dùng bảy mươi nghìn tệ đổi phương pháp kho này của cháu. Bạn nhỏ Tô, có lẽ 3cháu hiểu nguyên tắc ăn một miếng không thể béo được.
Vương Hậu Đức bị từ chối, ngại ngùng dẫn người rời đi. Lý Thục Phân vội vã chạy tới, nói không ngừng:
Sao con lại tham như vậy? Một chút nước sốt trị giá bảy mươi nghìn tệ? Bán nước sốt kia đi con còn cần lo tiền đi học nữa sao? Số tiền đó đủ cho con mua nhà ở Long Thành luôn đấy!
Tô Hòa không kiên nhẫn ném giẻ lau lên mặt tủ:
Chuyện của con, mẹ đừng quản!
Tô Hòa cười, vẫy tay:
Không phải vấn đề năm mươi nghìn hay bảy mươi nghìn9, mà cháu sẽ không bán phương pháp kho này. Nhưng ông cũng không cần lo lắng, chúng ta có thể hợp tác với nhau. Ông bỏ ra hai mươi nghìn,6 cháu trao độc quyền phương pháp này cho phủ Lỗ Thực tỉnh Xuyên Thục các ông. Nhưng cháu muốn năm mươi phần trăm lợi nhuận mà phủ Lỗ Thực5 kiếm được nhờ phương pháp này.
Đây là lần đầu tiên Vương Hậu Đức nghe được danh từ
trao độc quyền
mới lạ này. Phải ngẫm một lúc lâu mới hiểu, ông cảm thấy khó xử:
Có phải năm mươi phần trăm hơi nhiều không? Quy trình làm thịt kho nhiều việc lắm. Mua thịt cần tiền, mời người kho cũng cần tiền, cuối cùng nếu không bán được thịt kho thì phủ Lỗ Thực còn phải chịu mạo hiểm nhất định. Bạn nhỏ Tô, cháu xem có thể bớt ít một chút không? Ba mươi phần trăm thì sao?
Mặt mũi Vương Hậu Đức tràn đầy tươi cười:
Bạn nhỏ Tô. Mẹ cháu nói có lý, bảy mươi nghìn cũng không phải khoản tiền nhỏ. Trước đó, Bát Vị Trai ở thủ đô đến phủ Lỗ Thực của chúng ta mua phương pháp kho móng heo chỉ bỏ ra ba mươi nghìn. Tôi đã trả cháu nhiều hơn mấy lần rồi.
Tô Hòa giữ tay Lý Thục Phân, lại nhìn vào mắt bà, cười lạnh trả lời Vương Hậu Đức:
Nếu ông đây thật sự muốn mua phương pháp kho của cháu thì đồng ý với yêu cầu của cháu. Nếu không đừng tốn công nói nhiều làm gì. Điều kiện mà cháu đã nói sẽ không giảm một chút nào! Phủ Lỗ Thực bán phương pháp kho móng heo cho Bát Vị Trai trị giá ba mươi nghìn đã qua bao nhiêu năm rồi? Tiền lương của công nhân trong nhà máy cũng đã tăng lên gấp đôi rồi đây này!
Từ trước đến nay người kinh doanh coi trọng tiền bạc, Tô Hòa nói không sai, dù phủ Lỗ Thực chia một nửa lợi nhuận cho Tô Hòa thì phủ Lỗ Thực vẫn có lời. Nhưng sao Vương Hậu Đức có thể chịu được phủ Lỗ Thực kiếm ít hơn Tô Hòa chứ?
Hai mươi phần trăm tiền vốn, chia đôi tám mươi phần trăm còn lại đã là giới hạn của Vương Hậu Đức. Nếu theo ý kiến Tô Hòa đưa ra, thì chẳng phải lợi nhuận phủ Lỗ Thực nhận được chỉ có ba mươi phần trăm thôi sao?
Vương Hậu Đức thấy Tô Hòa suy nghĩ rõ ràng, không khỏi chép miệng. Đây là lần đầu tiên ông gặp được hậu bối miệng lưỡi sắc xảo như vậy đấy!
Cháu chắc chắn thịt kho của cháu có thể bán được như vậy sao? Nếu không bán được thì phủ Lỗ Thực của chúng ta nguy rồi.
Hai mắt Vương Hậu Đức sáng ngời hỏi.
Vương Hậu Đức thấy không lay động được Tô Hòa, hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể nhảy vào chỗ sơ hở:
Bạn nhỏ Tô đừng gấp. Chuyện chia 5:5 này không thể qua loa được, để tôi suy nghĩ vài ngày rồi cho cháu một câu trả lời hợp lý được không?
Sao cũng được.
Tô Hòa tiện tay cầm một miếng giẻ lau, bắt đầu lau bụi trên ngăn tủ.
Tô Hòa càng không quan tâm tới vấn đề này, cô cười với Vương Hậu Đức, không trả lời ngay mà hỏi ngược lại:
Mùi vị món thịt kho này của cháu có thể thu hút người nhà họ Vương ở tỉnh Xuyên Thục đến tận đây, vậy còn lo không thu hút được khách hàng sao?
Vương Hậu Đức nghĩ một lát, cắn răng nói:
Tối đa bốn mươi phần trăm, đây là giới hạn của phủ Lỗ Thực.
Tô Hòa nhún vai, châm chọc nói:
Vậy thì không có gì để đàm phán nữa rồi. Sau khi phủ Lỗ Thực nhận được phương pháp kho này của cháu thì chẳng khác nào là nhặt không được mấy chục phần trăm lợi nhuận. Còn có thể tăng thêm danh tiếng và lượng tiêu thụ của phủ Lỗ Thực. Chuyện tốt như vậy mà ông đây còn không đồng ý thì cháu không còn lời nào để nói. Cửa ở bên kia, mời đi thong thả.
Còn không đợi Vương Hậu Đức tỏ thái độ, Lý Thục Phân đã chạy ra. Bà vội vàng xông vào phòng, kéo tay Tô Hòa, nói thầm:
Năm mươi nghìn đấy! Một chút nước sốt như vậy trị giá năm mươi nghìn tệ! Có phải con học đến choáng váng rồi không? Con mở lớp học bổ túc để kiếm tiền, nhưng phải làm vất vả bao lâu mới kiếm được năm mươi nghìn tệ chứ?
Có lẽ ông hiểu rõ. Nếu phủ Lỗ Thực lấy được phương pháp kho này, thì tương lai sẽ kiếm tiền dựa vào phương pháp kho này. Nếu không có phương pháp kho này, phủ Lỗ Thực sẽ không kiếm được một đồng nào. Chỉ cần có phương pháp kho này, nếu phủ Lỗ Thực muốn mở rộng quy mô lớn thì số lợi nhuận cộng lại không phải là con số bình thường. Ông đừng nhắc tới mua thịt cần dùng tiền, kho thịt cần thuê người với phủ Lỗ Thực cần phải chịu mạo hiểm gì đó để lừa cháu. Nếu không có phương pháp này thì phủ Lỗ Thực không cần mua thịt, không thuê người, không cần chịu mạo hiểm nữa à?
Ông Vương. Ông cảm thấy cháu là người dễ lừa sao? Phương pháp kho tốt mới có thể kéo được toàn bộ việc kinh doanh của phủ Lỗ Thực. Dù có lẽ sẽ làm những món kho khác kém đi trong khoảng thời gian ngắn, nhưng xét về lâu dài, việc kinh doanh của phủ Lỗ Thực sẽ chỉ tăng không giảm. Lúc khách hàng chọn mua món kho này của cháu sẽ chọn thêm một vài món kho khác, đến lúc đó được lợi còn không phải là phủ Lỗ Thực sao? Năm mươi phần trăm cháu muốn chỉ là lợi nhuận của phương pháp kho này chứ không phải là năm mươi phần trăm toàn bộ lợi nhuận của phủ Lỗ Thực. Ông Vương, như vậy còn cảm thấy cháu đòi nhiều không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.