Chương 47: KHOẢN TIỀN LỚN! KHOẢN TIỀN LỚN!



Bà nghĩ lại xem, bây giờ con gái chúng ta có năng lực hay bà có năng lực? Bà có thể mở lớp học bổ túc kiếm tiền không? T8hiết Trụ uống thuốc chuột ngay cả bác sĩ cũng nói không chữa được. Mà con gái chúng ta lại có thể kéo Thiết Trụ từ quỷ m3ôn quan về, bà có năng lực này không?


Thấy Lý Thục Phân như đang suy nghĩ, Tô Kiến Quốc tiếp tục khai sáng.

Con bé Hòa học đại học ở Long Thành, tiếp xúc với nhân tài cả nước. Những thứ nó có thể nghĩ ra và nhìn thấy không6 phải đám dân quê chúng ta có thể so sánh được. Sau này, hai ta đừng làm con bé khó chịu. Nếu có thể giúp được thì giúp,5 nếu không giúp được thì hai ta vui tươi hớn hở dưỡng già là được. Bà đừng chê con bé Hòa nói chuyện không nặng nhẹ với bà. Nhỡ đâu những lời linh tinh bà vừa nói lại thổi bay việc kinh doanh của con thì sao?

Tô Hòa nhìn thấy thầm ghi nhớ.
Vì trong tay có tiền, lần này lúc mua đồ Tết hiếm khi Lý Thục Phân không tính toán chi li, căn ke từng đồng. Bà không chỉ mua các thứ như câu đối, mà còn mua không ít đồ ăn, thức uống. Có táo vàng, còn có quýt chua được vận chuyển từ tỉnh Xuyên Thục bên kia đến. Sau khi đến tiệm bách hóa, Lý Thục Phân còn cố ý mua một ít kẹo mạch nha, còn có cả kẹo dẻo.

Bà ngoại con thích ăn đồ ngọt nhất, trước kia chúng ta không có tiền, không mua được những thứ đắt tiền như kẹo mạch nha này. Bây giờ có tiền rồi, mẹ mua nhiều hơn cho bà ngoại con, để lúc bà rảnh rỗi có đồ ăn vặt. Bà vui, mẹ nhìn cũng thấy vui.
Lý Thục Phân giải thích với Tô Hòa.
Tô Hòa lắc đầu:
Mẹ, sao mẹ lại tính như vậy? Mua kẹo mạch nha gì chứ, không phải quầy bên cạnh bày kẹo sữa Thỏ Trắng sao? Chúng ta mua hai túi đi, biếu bà ngoại một túi, chúng ta giữ một túi để ăn.

Tô Hòa thở dài, thầm quyết định, sau này nói chuyện vẫn phải suy nghĩ, tuyệt đối không thể để người thân bên cạnh đau lòng vì mình được.
Giữa trưa nhà họ Tô ăn mì kho. Vì buổi chiều Lý Thục Phân và Tô Hòa còn phải lên thị trấn mua đồ Tết, nên Lý Thục Phân cho hơi ít muối vào mì kho, tránh ăn mặn quá, buổi chiều lúc bà và Tô Hòa không ở đây, Tô Kiến Quốc muốn uống nước không có ai lấy giúp.
Ở thời điểm quan trọng đều không thấy bóng dáng mấy người thân mà trước đó ông luôn quan tâm kia đâu. Bây giờ Tô Kiến Quốc thấy anh em ruột, em dâu, cháu trai cháu gái đời đời vẫn là ruột thịt gì đó kia đều là người thân giả mà thôi...
Được Tô Kiến Quốc nhắc nhở như vậy, Lý Thục Phân cũng nghĩ thông suốt, tâm trạng của bà đã nhanh chóng ổn hơn. Bà thầm coi thường, mắng bản thân:
Tôi đang chui vào ngõ cụt gì chứ. Làm con gái mình khó chịu, đúng là càng sống càng thụt lùi.

Nếu trong lòng bố mẹ ông không có ông thì ông cần gì phải bợ đỡ tự chuốc không vui?
Cuối cùng, người thân mà ông có thể nhờ vào chỉ có vợ và con gái ông. Người hao tâm tổn trí cố gắng chăm sóc ông, mua thuốc trị thương cho ông, cho ông ăn thịt, hầm canh bổ xương cho ông cũng chỉ có vợ và con gái ông.
Tô Kiến Quốc nói ra những điều mà ông nhận ra trong khoảng thời gian này.
Những ngày mới chuyển tới nơi này, ít nhiều trong lòng Tô Kiến Quốc vẫn còn hơi khó chịu, rõ ràng trong nhà có phòng trống, nhưng ông lại từ chối không cho bố mẹ ở nên cảm thấy hơi băn khoăn, áy náy. Nhưng sau khi nằm mấy ngày trên giường gạch, Tô Kiến Quốc đã suy nghĩ thông suốt rồi.
Tô Hòa vừa nói vừa trả tiền, đợi lúc Lý Thục Phân kịp hiểu hai chữ
kẹo sữa
, Tô Hòa đã trả tiền xong rồi.
Đây là kẹo sữa Thỏ Trắng đấy!
Ở bên kia, trong lòng Tô Hòa cũng thấp thỏm không yên. Cô đã qua không biết bao nhiêu kiếp, trong lòng vẫn không thể chặt đứt chấp niệm và lưu luyến với Lý Thục Phân và Tô Kiến Quốc. Nhất là lúc ở núi Dược Vương, cô suýt chút nữa bị chuyện này quấy rầy mà sinh tâm ma. Lại không ngờ sau khi thật sự nhìn thấy người ngày nhớ đêm mong, cô lại không có cách nào hoàn toàn trở về quá khứ.
Tính cách, tính khí mà cô có được khi ở núi Dược Vương đã hòa thành một thể với linh hồn của cô. Cô vẫn có tình thân với Lý Thục Phân và Tô Kiến Quốc, thế nhưng bên trong phần tình thân này lại không chấp nhận được việc Lý Thục Phân và Tô Kiến Quốc chỉ tay năm ngón với cô.

Tôi ở phòng này nghe rõ ràng, bà cảm thấy năm mươi nghìn, bảy mươi nghìn đã không ít rồi. Nhưng con bé Hòa cảm thấy còn lâu mới đủ. Nó còn muốn giành nhiều hơn nữa. Bà lại suýt nữa làm hỏng chuyện của nó. Nói cho cùng thì phương thức kho thịt là của con bé Hòa mà. Nó biếu bà một bát thịt kho ngon thì bà vui vẻ nhận rồi ăn là được. Quản nhiều chuyện như vậy làm gì?


Mấy ngày nay tôi cảm thấy chân không đau như trước nữa. Có lẽ là vì mỗi ngày con bé Hòa nấu thuốc cho tôi. Nếu có một ngày chân tôi ổn rồi, hai ta đi dọn mảnh đất, trồng thêm một ít rau con bé Hòa thích ăn, làm một chuồng gà, một chuồng heo, nuôi mấy con gà, thêm vài con heo mập, làm thêm mấy món con bé thích ăn. Như vậy còn tốt hơn bà cả ngày quản đông quản tây nhiều. Giữ sức khỏe, đợi con bé Hòa lập gia đình sinh con ở cữ, còn phải nhờ bà bỏ sức hầu hạ đấy!

Những năm tám mươi, bọn buôn người thường dùng kẹo sữa để lừa bắt cóc trẻ con. Dù ví dụ này không được hay lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra được kẹo sữa Thỏ Trắng này hấp dẫn cỡ nào đối với người thời này!

Nói theo cách nói của người sau này, kẹo sữa Thỏ Trắng của những năm tám mươi chính là Chocolate Dove, thức quà đắt tiền trong những món ăn vặt của thế hệ sau này!

Một túi kẹo mạch nha chỉ cần sáu hào, một túi kẹo sữa lại hết một tệ rưỡi. Giá cả gấp hơn hai lần rưỡi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.