Chương 48: MẸ CỦA AI?


Nhân viên bán hàng nói vài câu khách sáo:
Chị gái, con gái chị xinh xắn thật đấy!


Lý Thục Phân như được mở công tắc nói, lôi k8éo nhân viên bán hàng nói đủ mọi chuyện, ví như
Con gái tôi xinh xắn giống tôi đó!
,
Con gái tôi không chỉ xinh xắn mà còn là sinh vi3ên nữa! Bây giờ con bé đang học tại Đại học Long Thành!
, vân vân... nghe đến mức mặt Tô Hòa nóng cả lên.

Không phải lúc đó chị bảo mẹ em dẫn em đến bệnh viện khám sao? Hai người chưa đi à?


Đi rồi ạ. Ông bác sĩ nói em gan em chỉ hơi nóng thôi, uống ít thuốc thanh nhiệt sẽ ổn ạ.
Đứa bé hồn nhiên trả lời.
Lý Thục Phân nghi hoặc hỏi Tô Hòa:
Đứa bé gọi con là
mẹ
là sao? Con biết à?


Lúc trước con đi cùng Trường Tranh có gặp một lần. Con thấy nó bị bệnh gan nên bảo nó đi bệnh viện khám. Lần trước, hạt dẻ rang mang về là người lớn nhà nó cho.
Tô Hòa giải thích.
Vừa nghe tương lai sẽ thành bệnh nặng, mặt đứa bé lập tức thay đổi. Tô Hòa ngẫm nghĩ rồi nói thêm:
Chị đề nghị nên tìm một bác sĩ giỏi. Nếu bác sĩ đó biết được chứng can hàn của em thì hãy mua thuốc chữa bệnh; nếu bác sĩ đó không tìm ra được thì không nên phí tiền phí sức. Nếu thực sự không tìm được người chữa chứng can hàn của em thì em có thể bảo mẹ em chờ tháng ba năm sau dắt em đến phòng khám Khánh Dân bên cạnh Đại học Long Thành tìm chị. Chị sẽ giúp em chữa bệnh.

Đứa bé ghi nhớ cái hiểu cái không, chạy đi nhanh như chớp.
Tô Hòa cúi đầu nhìn qua, trong lòng nhớ lại. Đứa bé chạy từ sau quầy ra là đứa bé bị bệnh mà cô gặp khi cùng Cố Trường Tranh lên huyện mua quần áo.
Tô Hòa ngồi xổm xuống, tay nhéo tai đứa bé này, chau mày:
Phải gọi là chị, không được gọi là mẹ!

Tô Hòa:
...
Đau đầu trị đầu, đau chân trị chân.
Câu này ý chỉ: chỉ chữa triệu chứng, không chữa tận gốc.
Tô Hòa còn chưa nói, bệnh can hàn sẽ ảnh hưởng tới tuổi thọ của người bị bệnh. Bệnh can hàn là bệnh chết sớm.
Nếu lạnh xâm nhập vào tạng phủ thì hậu quả khó lường.
Dạo cả buổi chiều, hai mẹ con đi tới tối mới về thôn Tô Gia, mỗi người xách theo túi lớn túi nhỏ. Cũng may trời đông giá rét, ít người đi lại trên đường. Nếu không, chuyện hai mẹ con mua nhiều đồ như thế sẽ trở thành chủ đề chính của thôn Tô Gia vào ngày mai.
Đêm đến, Tô Hòa lấy hạt giống dựng linh thành công lần trước ra. Sau đó, cô lấy cái chậu sứ mà Lý Thục Phân cất không biết bao nhiêu năm ra. Đầu tiên, cô dùng dược linh khắc Tụ Linh trận lên đáy chậu; sau đó cô đổ nước sạch vào; cuối cùng ngâm hạt giống vào đó.
Tô Hòa đứng hình tại chỗ.
Lý Thục Phân há hốc mồm. Bà có cháu trai lớn thế này từ bao giờ vậy?
Tô Hòa ngẫm nghĩ, hỏi tiếp:
Gần đây em ăn cơm có ngon không? Có phải cảm thấy bụng luôn căng chướng không? Sau khi ăn xong có hay bị ợ chua không?

Đứa bé gật đầu liên tục:
Ông bác sĩ còn nói, đó là dạ dày bị nóng, không cho em ăn cay, ăn nhiều cháo là ổn thôi.

Ở thế giới này, linh khí trong trời đất cực loãng. Những dược thảo có ở khắp núi Dược Vương thì tại đây đều trở nên khan hiếm. Dù có Tụ Linh trận cung cấp dưỡng chất nhưng Tô Hòa vẫn lo lắng những hạt giống đó sẽ không nảy mầm.

Có lẽ vẫn phải bày một Tụ Linh trận lớn hơn. Nhưng Tụ Linh trận này không thể bố trí trong sân, nếu không, hàng xóm xung quanh sẽ gặp nạn. Lợi dụng thuật Ngũ Quỷ Bàn Vận lấy linh khí từ núi rừng chuyển tới sân; sau đó dựa vào Phong Linh trận phong bế linh lực, đến lúc đó ít nhất trong sân này không cần lo chuyện linh lực có đủ dùng không. Nói không chừng tầm trăm năm nữa, sân này có thể thành thánh địa phong thủy đấy!


Em về nói với mẹ, em bị chứng can hàn. Đây là bệnh nhẹ nhưng nếu kéo dài thì bệnh nhẹ sẽ thành bệnh nặng!

() Can hàn là tên gọi một bệnh trong Đông y.
Trái lại, Lý Thục Phâ9n và nhân viên bán hàng trò chuyện vô cùng thích thú. Hai người như chị em thất lạc nhiều năm. Lý Thục Phân với nhân viên bán hàng nói 6chuyện trên trời dưới đất mãi không xong. Nào là từ khi còn bé, Tô Hòa ham học như thế nào, rồi kế hoạch sau này tìm cho Tô Hòa một chà5ng trai ra sao. Nghe xong, người trong cuộc như Tô Hòa cũng lúng túng vô cùng.
Nhìn điệu bộ Lý Thục Phân nói không dừng, Tô Hòa phải nhắc nhở:
Mẹ à, con thấy vải bên kia có màu sắc không tệ. Nếu mẹ không mua quần áo may sẵn thì mua ít vải cũng được. Trở về, mẹ con mình tranh thủ làm thâu đêm hai buổi, may nhanh quần áo cho mẹ và bố trong để Tết đến hai người còn có đồ mới để mặc.

Lúc này, Lý Thục Phân mới lưu luyến kết thúc cuộc trò chuyện, cùng Tô Hòa đi sang bên kia mua vải.
Một đứa bé đầu để tóc củ cải vọt ra từ bên quầy, ôm đùi Tô Hòa gọi một tiếng
Mẹ!

Từ trước đến nay, năng lực hành động của Tô Hòa rất mạnh. Nếu muốn bố trí Tụ Linh trận và Phong Linh trận thì cô sẽ lập tức bắt tay vào chuẩn bị ngay.
Khi bày trận nhất định phải có vật ngũ hành, tốt nhất là bảo vật ngũ hành. Đáng tiếc, trong chốc lát, Tô Hòa chưa thể tìm được ngay, chỉ có thể lấy dược linh thay thế. Nhưng dược linh cũng không phải thứ sinh sôi không ngừng, sớm muộn sẽ có ngày dùng hết. Cho nên cô phải trồng trong sân một số cây có dược linh, không mong uẩn dưỡng được bảo dược, chỉ mong có thể duy trì Phong Linh trận không bị đổ.
Lý Thục Phân bỗng nhớ ra. Bà vỗ đầu, nhìn túi hạt dưa, đậu phộng trong tay liền hối hận:
Con nói mẹ mua mấy thứ này làm gì chứ? Trong nhà có hạt dẻ rồi còn mua mấy thứ này, phí tiền quá đi mất.

Thấy Lý Thục Phân bắt đầu làu nhàu, Tô Hòa nhanh chóng đổi chủ đề. Cô cầm tấm vải có họa tiết hoa văn không tệ hỏi:
Cái này nhìn thích thật! Mẹ, mẹ nhìn tấm vải hoa này nè. Mẹ thấy mua cái này làm áo khoác ngoài cho bà ngoại con được không?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.