Chương 331: Viên đan xuân phong nhuận vũ


Xuân Phong Nhuận Vũ mặc dù không có quá nhiều tác dụng nhưng là loại thuốc hiếm, quá trình luyện chế khá phức tạp.

Tô Hòa 8không dám phân tâm dù chỉ một giây, tập trung tinh thần luyện chế trong hai giờ, một lò Xuân Phong Nhuận Vũ mới có thể thuận lợi 3ngưng đan. Đúng lúc đó, bên ngoài cửa nổi gió mát, Tân Châu nhiều ngày ẩm ướt lại tiếp tục mưa phùn kéo dài.
Một lò Xuân Phong Nhuận Vũ này hoàn toàn được
tắm
gió xuân, Tô Hòa thấy gió xuân vẫn chưa ngừng, lập tức ngồi xếp bằng xuống, lấy
mỹ nhân bì
vừa mới trưởng thành trong huyền giới tùy thân ra, bỏ cả những loại thuốc phụ trợ vào trong đỉnh oa, lửa đan hừng hừng bốc lên, từng luồng khói xanh bay ra từ các lỗ nhỏ trên đỉnh.
...
Tô Hòa mở cử9a sổ ra, để những luồng gió tươi mát kia lùa vào phòng, cô với tay, bắt lấy từ không trung, níu một luồng gió đưa vào viên đan Xu6ân Phong Nhuận Vũ, làm cho dược tính lại tăng thêm một cấp.
Nếu không có làn gió tẩy trần cuối cùng này, Xuân Phong Nhuận5 Vũ coi như chỉ ở một mức nhất định, chỉ có trải qua đợt
tắm
gió xuân như vậy, viên đan này mới có thể đạt đến độ tuyệt đối.
Trần Canh hắng miệng một chút, ánh mắt lại chứa ý cười:
Tôi lại thấy lời ông Cố cũng không tệ, đảng thân M bên phía Bảo Đảo đúng là kiểu mềm nắn rắn buông, bốn năm trước chúng ta vẫn chưa đánh cho bọn họ phải khiếp sợ, nếu như sợ, bọn họ nào dám còn tác oai tác quái? Tôi tán thành ý kiến của ông Cố, bắn đại bác, hơn nữa không đưa ra bất kì lời giải thích nào, đánh là đánh, người khác có thể không biết tại sao nhưng trong lòng bọn họ sao có thể không hiểu? Không bằng mượn sự việc lần này, chúng ta cứ mạnh tay dập tắt uy phong của bọn họ!

Ông Tiêu lại càng bó tay không biết nói gì, ánh mắt khinh thường có thể lật đến trần phòng họp này:
Tôi nói này ông Trần, ông học bộ dạng như ông Cố từ bao giờ thế? Từng này tuổi rồi, cả ngày cứ đánh đánh giết giết, cẩn thận đụng vào lửa!

Ông cụ Khúc cười hai tiếng, vuốt vuốt vài sợi râu còn dư lại trên cằm, cười rất nham hiểm:
Chuyện này đơn giản mà? Đảng thân M vẫn luôn muốn dựng một đất nước độc lập trên Bảo Đảo, vì vậy nhất định muốn có được sự thừa nhận của quốc tế. Chúng ta nhắm vào điểm này mà đánh, nhắm vào những quốc gia bọn họ đã thiết lập quan hệ ngoại giao, kêu gọi đầu hàng, đến lúc đó bọn họ không còn ai giúp đỡ, hoặc chỉ còn vài đồng minh nhỏ bé yếu ớt, xem bọn họ còn dám làm loạn không...

Ông Tiêu cau mày:
Phương pháp này tốt thì có tốt, đúng là có thể khiến đảng thân M phải chịu một vố đau, nhưng làm thế nào để thực hiện? Nước chúng ta trước nay lập trường đều luôn rõ ràng, không can thiệp vào nội bộ nước khác.


Thế ông còn hỏi tôi...
Ông cụ Cố bĩu môi, không nói thêm gì nữa.
Ông Tiêu lại đánh ánh mắt sang phía lão tướng quân Trần Canh, hỏi:
Ông Trần, ông có nhiều chủ ý, nói thử quan điểm của ông xem.

Qua bao tầng truyền tin, chuyện gián điệp xuất hiện trong nhóm học sinh được tuyển chọn nhanh chóng truyền đến bên trên, lọt vào tầm mắt của đám ông Tiêu.
Các lãnh đạo cấp cao của nước Z một lần nữa tập trung tại phòng họp có tính bảo mật cao nhất.
Ông cụ Khúc vẫn luôn im lặng không lên tiếng đột nhiên mở miệng:
Hai người họ chuẩn bị thành thông gia rồi, cháu gái ông Trần ở nhà một khóc hai nháo ba treo cổ, đòi gả cho cháu trai của ông Cố, tất nhiên ông Trần phải ở chung một chiến tuyến với ông Cố rồi, nếu không chắc chắn về nhà cháu gái ông ấy còn náo loạn hơn nữa. Ông là lãnh đạo, ông đừng nghe họ, nghe tôi! Tôi cho ông một ý này, nhất định có thể khiến đảng thân M an phận!

Ông Tiêu kinh ngạc quay đầu lại:
Ông nói đi!

Ông Cố là người thuộc phái kiên quyết và cứng rắn, ông vừa nghe nói đảng Bảo Đảo thân nước M có ý định xuống tay với các nhân tài phi công dự bị thì lập tức tức giận bừng bừng, nhướn mi hỏi ông Tiêu:
Ông nhất định phải hỏi quan điểm của tôi à? Nếu nghe thì đừng nói tôi cấp tiến nữa. Đảng thân M là loại mềm nắn rắn buông, bọn họ phí hết tâm tư để nịnh nọt nước M không phải vì nước M hùng mạnh sao? Theo cách nhìn của tôi, cứ bắn cho bọn họ vài quả pháo, không cần lí do gì hết, đủ để bọn họ sợ đến mức kêu cha gọi mẹ rồi!

Ông Tiêu nghe xong cũng phải trợn mắt:
Phải, sớm biết vậy đã không hỏi ông, ông đưa ra cái chủ ý quỷ quái gì đây! Mặc dù bên phía Bảo Đảo do đảng thân M cầm quyền nhưng đó cũng là lãnh thổ nước Z chúng ta, người dân trên Bảo Đảo là đồng bào chung một một dòng máu với chúng ta, sao có thể động một chút là bắn đạn bắn pháo được? Đầu óc tôi đúng là có vấn đề mới trông cậy vào một lão già suốt ngày đánh đánh giết giết như ông.

Ông Tiêu nói lại một cách đơn giản tình huống xảy ra cho các lãnh đạo biết, sau đó nhìn về phía ông Cố, hỏi:
Ông Cố, ông từng đấu đá với đảng Bảo Đảo thân nước M kia nhiều nhất, ông nói thử quan điểm của mình đi.

Năm đó, sau khi kết thúc nỗi sỉ nhục với bên ngoài, nước Z bắt đầu cuộc chiến tranh giải phóng đất nước trong mấy năm trời, thành công đánh đuổi đảng thân M đánh đuổi khỏi đại lục, đuổi chúng đến Bảo Đảo, trong đó công lớn nhất coi như thuộc về ông Cố.

Ai nói chúng ta can thiệp vào nội bộ nước khác? Chẳng qua đây là đôi bên cùng có lợi, hữu hảo qua lại.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.