Chương 349: Gà bay chó sủa


Lúc Chu Khánh Hoa cho rằng cả đời này sẽ làm bạn với đất bùn thì vận mệnh thay đổi, không những cha mẹ anh được sửa lại án xử sai mà còn được qu8ay về Đại học Long Thành giảng dạy, anh ta được quyền thi đại học, cơ hội trở về đặt ngay trước mắt nên anh ta dứt khoát kiên quyết gia nhập độ3i quân tuyển sinh đại học.

Nhưng Chu Khánh Hoa lại là người biết suy nghĩ, anh ta không chắc mình có thể thi đỗ đại học hay không, sợ T9ô Hòa cho rằng mình bỏ rơi cô, về thành phố một mình mà không rủ cô theo chung nên anh ta đã cổ vũ Tô Hòa cùng tham gia thi đại học. Anh ta chỉ6 nghĩ rằng chờ sau khi công bố điểm thi, nếu anh ta thi đỗ còn Tô Hòa không đỗ thì có thể chia tay một cách danh chính ngôn thuận, nếu anh ta v5à Tô Hòa đều không đỗ thì cũng có thể yên tâm thoải mái ở lại thôn Tô Gia.

Chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, Chu Khánh Hoa không thể nào ngờ rằng chẳng những Tô Hòa đỗ đại học mà còn học cùng trường với anh ta.
Chu Khánh Hoa vừa bước từ thư viện ra. Sau khi đọc sách đến choáng váng đầu óc, anh ta mới vừa dựa vào gốc liễu đã thở hổn hển, kết quả lại nghe được tin tức khiến anh ta đau lòng kia.

Bây giờ cô ấy đã giỏi đến vậy rồi sao?

Chu Khánh Hoa ngửa đầu nhìn tán lá tươi xanh trên đỉnh đầu, luồng khí đang kẹt trong lồng ngực bỗng được trút ra, đột nhiên anh ta cảm thấy tất cả những cố gắng của mình đều uổng phí.
Chỉ là không bao lâu sau, Tô Hòa bùng phát năng lượng, không những nhảy khỏi cái giếng nông Long Thành này mà còn chạy thẳng đến bầu trời Thanh Đại và Đại học Thủ đô, một bước lên mây, đứng ở độ cao Chu Khánh Hoa có nhìn lên cũng không thể nhìn thấy. Chu Khánh Hoa đã từng hoang mang, cũng đã từng hối hận nhưng lại nghĩ đến cô bạn gái nhẹ nhàng dịu dàng của mình, anh ta vẫn chọn quý trọng hiện tại, cố tình tránh những tin tức có liên quan đến Tô Hòa.
Bởi vì báo chí thường xuyên đăng những tin tức có liên quan đến Tô Hòa nên đã lâu rồi Chu Khánh Hoa không đọc báo, có một khoảng thời gian anh ta lao mình vào thư viện muốn học thật giỏi chuyên môn của mình để sau này có thể đứng đầu ngành.
Chỉ tiếc trời không chiều lòng người, anh ta có thể chọn không đọc báo nhưng lại không thể thoát được chiếc loa siêu lớn của Đại học Long Thành.
Tuy rằng cả nước đang nghèo đói nhưng trong mắt người nghèo thì Long Thành đã phồn hoa hơn thôn Tô Gia rất nhiều. Long Thành có rất nhiều nữ sinh gia cảnh giàu có, sẵn sàng chi tiền ăn, chi tiền mặc, chi tiền trang điểm cho bản thân, tất nhiên sẽ xinh đẹp hơn Tô Hòa xanh xao vàng vọt.
Hơn nữa Chu Khánh Hoa khăng khăng muốn trèo cao, vì thế sau khi đỗ đại học không lâu, anh ta nhất quyết chia tay Tô Hòa không hề lưu luyến.
Tô Hòa của thời đó cho rằng đây là chuyện không hay nên không tiết lộ ra nên rất ít sinh viên ngành Y biết được chuyện này. Có điều sau khi Chu Khánh Hoa phủi sạch quan hệ với cô rồi đưa bạn gái mới đến giới thiệu với bạn cùng phòng, thậm chí còn thoải mái thông báo chuyện mình chia tay Tô Hòa cho bạn cùng phòng nghe, khiến rất nhiều cẩu độc thân lớn tuổi hâm mộ.
Tôn Ái Mai cắn chặt răng, không nói được chữ nào, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, đau đến thở dốc.
Chu Lợi Thấy tình hình không ổn lắm, nhanh chóng nhìn về phía phòng trong và gọi:
Khánh Hoa, con ra đây nhanh đi, mẹ con có chuyện rồi, chúng ta phải nhanh chóng đến bệnh viện!

Đầu Chu Khánh Hoa đang choáng như một đống bùn nhão, nghe Chu Lợi Dân nói như vậy thì làm sao có thể lo lắng chuyện gì khác nữa? Anh ta nhanh chóng chạy ra bế Tôn Ái Mai lên chạy ra ngoài, không ngờ lại giẫm phải dưa hấu rồi ngã
xoạch
một cái, cả anh ta và Tôn Ái Mai đang được bế trong lòng đều ngã xuống đất.
Tôn Ái Mai định lấy dưa hấu ướp lạnh ra cắt cho Chu Khánh Hoa ăn nhưng sao tay bà ta có thể chạm vào đồ lạnh được? Bà ta chưa kịp cầm chắc thì đã thấy mười đầu ngón tay đau như kim châm muối xát. Bà ta bị đau đến run rẩy, miếng dưa hấu chưa kịp cắt đã rơi xuống đất nát nhừ.
Chu Lợi Dân nghe trong bếp có tiếng động, vội vã chạy vào xem, kết quả thấy ngón tay Tôn Ái Mai đang cong lại thành một đường rất kỳ lạ, trán Tôn Ái Mai cũng phủ kín mồ hôi, đau đớn không ngừng rên rỉ.

Ái Mai, bà sao vậy? Có phải tay bà co lại không?
Chu Lợi Dân ôm vợ mình, sợ toát mồ hôi lạnh.
So với người vừa tài năng hơn mình vừa cố gắng hơn mình thì việc mình tiếp tục cố gắng còn có ý nghĩa gì nữa?
Cho dù mình bán sống bán chết chạy theo cô ấy thì khoảng cách vẫn càng ngày càng xa, dù không cam tâm nhưng lại không thể làm gì được.
Kéo cơ thể mệt mỏi về nhà, Chu Khánh Hoa chào Chu Lợi Dân và Tôn Ái Mai một tiếng rồi vào phòng.
Tình trạng của Tôn Ái Mai không ổn lắm, sau khi bị ngã như vậy thì sắc mặt càng kém hơn, ngón tay bị chuột rút như móng gà bấu vào eo, mồ hôi làm tóc bà ta ướt nhẹp, môi trắng bệch rất đáng sợ.
Một tiếng rưỡi sau, đã có kết quả xét nghiệm của bệnh viện.
Bệnh xương khớp của Tôn Ái Mai không phải là vấn đề nghiêm trọng nhất, bệnh phong thấp tuy khó trị nhưng lại không phải loại bệnh nguy hiểm đến tính mạng, nghiêm trọng nhất là Tôn Ái Mai đã bị viêm tủy sống.
Bác sĩ nói nếu không chữa trị ngay, không đến nửa tháng nữa, Tôn Ái Mai sẽ không thể sống tiếp nữa, nếu có thể chữa trị ngay thì Tôn Ái Mai còn 60% hy vọng, nhưng không thể hồi phục lại hoàn toàn.

Chu Lợi Dân hỏi bác sĩ:
Bác sĩ, nếu chữa viêm tủy sống thì cần khoảng bao nhiêu tiền?


Bác sĩ mang vẻ mặt thông cảm nói ra một con số, khiến cả Chu Lợi Dân và Chu Khánh Hoa đều tuyệt vọng:
Nếu chữa trị sớm một năm thì khoảng ba mươi nghìn là đủ nhưng nếu bây giờ mới chữa thì ít nhất cũng một trăm nghìn.


Chu Lợi Dân hít một hơi, ông ta và Tôn Ái Mai làm giáo viên cả đời, cho dù không ăn không uống cũng không thể tiết kiệm được số tiền lớn như thế!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.