Chương 350: Tô hòa, cô đừng trách tôi!



Sau khi sinh con ra, vì để con được ăn no, mẹ con luôn nhường thức ăn cho con ăn. Thời đó lương thực được cung cấp là thức ăn thô, co8n lại giận dỗi, vừa thấy thức ăn thô là khóc mếu máo. Vì muốn con được vui, mẹ con đã mang lương thực được cung cấp sang nhà người kh3ác đổi thức ăn tinh cho con, năm cân thức ăn thô mới đổi được nửa cân thức ăn tinh, vì để con được ăn cơm vui vẻ, hơn nữa còn được ăn9 no, lúc mẹ con giảng bài cho sinh viên đã đói đến ngất xỉu.


Chu Khánh Hoa nghe mà đỏ hốc mắt, Chu Lợi Dân thì vẫn đang nói 6không ngừng.
Thanh âm rít gào của Chu Lợi Dân vang vọng khắp hành lang bệnh viện, nhưng không giữ níu được vạt áo của Chu Khánh Hoa.
Chu Khánh Hoa chạy ra khỏi bệnh viện, chạy một mạch khoảng năm sáu trăn mét mới dừng lại, anh ta dựa vào tường thở hổn hển, nước mắt không ngừng rơi.
Bởi vì
Nhật báo Nhân dân

Báo chiều Thủ đô
dốc hết sức tuyên truyền nên Tô Hòa đã hoàn toàn nổi tiếng ở thủ đô. Chỉ cần cô đứng trên đường, cho dù là đứng ở chợ bán thức ăn hay trong ngõ nhỏ đều sẽ có một đoàn các ông bà già bao vây cô. Bọn họ không làm chuyện gì xấu mà chỉ mang ghế xếp ra ngồi kế bên Tô Hòa, hết người này đến người kia khen cô, chỉ hận không thể khen cô thành tiên nữ chỉ trên trời mới có, thậm chí có vài bà lão nhiệt tình thấy Tô Hòa còn trẻ nên muốn giới thiệu đối tượng cho Tô Hòa.
Cho dù tố chất tâm lý của Tô Hòa rất tốt nhưng cũng không thể ngày nào cũng sống cuộc sống như xiếc khỉ bị người khác vây xem, huống chi các ông các bà còn rất thích làm mai cho cô. Cô đã giải thích với mọi người chuyện mình đã kết hôn không biết bao nhiêu lần nhưng lại hiếm có người chịu tin sự thật này, làm mỗi lần cô bước ra khỏi cửa là đều phải mang giấy chứng nhận kết hôn theo, mượn uy nghiêm của
Luật Hôn nhân
mới có thể kìm chế sự nhiệt tình của các bác gái xuống.

Con cũng nghe bác sĩ nói rồi đó, nếu mẹ con thật sự không chữa trị thì có thể sống không đến nửa tháng, tâm nguyện lớn nhất của mẹ con là được thấy con kết hôn, chăm cháu giúp con, chẳng lẽ con muốn làm mẹ con thất vọng sao?

Ban đầu Chu Lợi Dân chỉ muốn đánh bài tình cảm nhưng không ngờ vừa nói cảm xúc lại trào dâng, thấy Chu Khánh Hoa cứ đứng yên như khúc gỗ, ông ta đã thẳng tay đánh vào đầu con trai mình.
Tiêu đề bài báo kia tên là -
Chữa trị khó khăn, chữa trị tốn kém - Nỗi đau do
Bách Dịch Tiêu
mang lại cho nhân dân

Từ lâu, Tô Kiến Quốc đã có thói quen đọc báo, bình thường rất thích xem tin tức về sự trách móc đỗ lỗi, không ngờ hôm nay lại thấy con gái nhà mình bị người ta đăng báo trách móc. Thấy vậy, ông đã bỏ mặc Quán lẩu Quan Đông để chạy sang biệt thự nhỏ của Tô Hòa ở Đại học Thủ đô.

Là bố!


Là bố!


Tại Thủ đô, sự quay về thuận lợi của cảng Thanh Châu và cảng Đông Úc không mang lại bất kỳ lợi ích trực quan và thiết thực nào cho Tô Hòa mà ngược lại còn mang đến không ít rắc rối.

Sau đó quốc gia chấn chỉnh lại tác phong, rồi cách mạng xảy đến. Mẹ con nghe người ta nói đến trang trại khó mà5 sống được, vì để bảo vệ con nên đã đưa sợi dây chuyền duy nhất bà ngoại con để lại đi nhờ cậy người ta để đưa con đến huyện Tế Nguyên, để con đi theo đội sản xuất làm ít việc lặt vặt. Bệnh tình của mẹ con đều là vì sinh con ra nên mới bị, sau đó lại vì để con được bình an lớn lên, mẹ con đã trả giá bao nhiêu rồi?


Khánh Hoa!


Bất hiếu! Mày là thằng bất hiếu!


Bây giờ mẹ mày đang nằm trên giường bệnh mà mày còn muốn đi đâu hả?

Dần dà Tô Hòa không muốn ngoài nữa, cô trốn trong vườn trường Thanh Đại, đến sang Đại học Thủ đô cũng không muốn đi. Buổi sáng có thời gian rảnh cô sẽ đến Khoa Kiến trúc trao đổi một vài công việc về Đại hội Kiến trúc lần thứ I với Chủ nhiệm Tùy, buổi tối lúc nhàm chán sẽ đến thư viện Thanh Đại mượn một ít sách, tiện thể viết một ít luận văn, dành thời gian kiểm tra lỗi chính tả trong các tác phẩm chuyên ngành đã viết xong vài lần, xác nhận không còn lỗi gì nữa mới bảo Bành Cẩm Trình giao bản thảo cho Nhà xuất Bản Thanh Đại xin mã số, chịu trách nhiệm công việc xuất bản tiếp theo
Cảng Thanh Châu và cảng Đông Úc trở về ngày thứ ba,
Nhật báo Nhân dân
đăng tin đầu đề làm cả nước phải kinh sợ.
Chữ
nửa tháng
giống như lời nguyền vô hình cứ lởn vởn bên tai Chu Khánh Hoa, thúc giục làm đầu anh ta muốn nứt ra, lại giống như có người đang bóp cổ, cảm giác không thở nổi giống như sóng to gió lớn đang muốn nhấn chìm anh ta.
Qua một hồi lâu, Chu Khánh Hoa chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt tờ báo dưới đất đã bị người người giẫm bẩn nát, trong lòng đã có biện pháp.
Anh ta không muốn cầu xin Tô Hòa, càng không muốn trơ mắt nhìn mẹ mình bị bệnh tật tra tấn.
Anh ta sắp bị dồn vào đường cùng rồi!

Là bố hết!

Vẻ mặt Châu Khánh Hoa hung ác nham hiểm đến đáng sợ, anh ta trừng mắt nhìn Chu Lợi Dân, lại quay đầu nhìn thoáng qua Tôn Ái Mai đang nằm trên giường bệnh, sau đó xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh mà không buồn quay đầu lại.

Con là thằng mù không biệt được trân châu với mắt cá hả? Bố dạy con thế nào? Bố đã nói với con rằng cho dù làm việc gì cũng phải toàn tâm toàn ý? Nhưng con thì sao? Con muốn trèo cao! Trèo cao! Nếu con không làm loạn đòi chia tay Tô Hòa thì bây giờ mẹ con có đang nằm đây không?

Chu Khánh Hoa mơ màng ngẩng đầu lên, thẫn thờ hỏi:
Lúc con và Tô Hòa cãi nhau chia tay, bố cũng gật đầu đồng ý. Bố nói con phải biết trèo cao, vậy rốt cuộc là ai đã nói với con, người ta đều nghĩ nhà họ Chu chúng ta không ra gì, người ta đều khinh thường nhà họ Chu chúng ta, nhà họ Chu trông cậy vào con để nở mày nở mặt? Là ai nói với con
hướng gió phụ thuộc vào sức mạnh
? Là ai bảo con phải tìm một người bạn gái có thể giúp đỡ cho tương lai con?


Tô Hòa, cô đừng trách tôi.

Chu Khánh Hoa siết tờ báo đã bị giẫm nhăn nheo, miệng cứ lẩm bẩm câu này.
Không ngờ Tô Hòa lại không ở trong biệt thự nhỏ, Tô Kiến Quốc ăn một bát chè bế môn (1), lại chạy như ngựa sang chung cư dành cho giáo viên của Thanh Đại, cuối cùng cũng gặp được Tô Hòa đang chuẩn bị xuống lầu.

(1) Chè bế môn: từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn chè bế môn
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.