Chương 389: Bố ơi mau cầu xin tô hòa đi!
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1174 chữ
- 2022-02-04 03:42:58
Lúc đó Tô Hòa bảo bố ký với cô ấy một bản hợp đồng kỳ lạ, còn nói rằng một khi chúng ta vi phạm quy ước thì chín đời con cháu sẽ gặp họa! Con nghĩ8 kỹ mà xem, hiện tại nhà họ Vương chúng ta có tổng cộng bốn thế hệ, vậy tính ra có ba thế hệ con cháu, người thuộc ba thế hệ này đều gặp tai nạn b3ất ngờ, con bảo bố có nên tin hay không? Nếu con là bố, ngồi ở vị trí của bố, con phải trơ mắt nhìn con mình, cháu mình, chắt mình vì lòng tham kh9ông đáy của mình mà gặp tai bay vạ gió, con sẽ làm thế nào?
So với người mang tư tưởng mê tín lạc hậu thâm căn cố đế như Vương Hậu Đức, t6ốt xấu gì Vương Minh Hồ cũng được
giải phóng tư tưởng
ở nước ngoài. Hắn vẫn cho rằng ba chuyện xảy ra chỉ là trùng hợp, vì vậy đề nghị Vương Hậu5 Đức:
Bố à, con cảm thấy vẫn nên quát sát thêm thì hơn. Trước tiên chúng ta tìm bác sĩ có y thuật giỏi cho thằng ba và hai cháu đã, nếu sau này vẫn xảy ra chuyện tương tự thì chúng ta lập tức đến nhận tội. Bố thấy thế nào?
Sau khi vào bệnh viện, Vương Minh Hồ chẳng màng đi tìm bác sĩ kiểm tra tình trạng của mình mà chạy thẳng đến nơi Vương Hậu Đức dưỡng bệnh, thậm chí còn không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào phòng luôn. Hắn quỳ rạp trước giường Vương Hậu Đức, tạo ra tiếng động dọa Vương Hậu Đức suýt phát bệnh tim.
Vương Minh Hồ khóc lóc kể lể:
Bố ơi, con cầu xin bố cứu chúng con! Chúng ta mau trả hết tiền cho Tô Hòa đi, trả thêm một khoản nữa, bảo cô ta nói giúp chúng ta trước mặt thần tiên, nếu không nhà họ Vương chúng ta thật sự tiêu đời!
Vương Minh Hồ cảm thấy nửa người dưới đã tê rần. Trong một thoáng mơ hồ vừa rồi, dường như hắn nghe thấy tiếng
trứng
của mình vỡ nát.
Thân dưới quặn đau khiến Vương Minh Hồ đưa tay che đũng quần theo bản năng. Hắn cứ tưởng hôm nay mình sẽ chết dưới móng con lừa điên này, không ngờ nó lại thu chân, chỉ quay về phía hắn đánh rắm, thả một quả
rắm lừa
thối khủng khiếp, sau đó quay lại liếc hắn một cái rồi ngúng nguẩy hớn hở bỏ đi.
Vương Hậu Đức nhìn Vương Minh Hồ bằng ánh mắt
gỗ mục không thể đẽo
một hồi lâu rồi mới chậm rãi lắc đầu:
Bố kệ anh em các con muốn làm gì thì làm. Bây giờ người vẫn bình an chỉ còn gia đình của con và anh cả con, dù ai gặp chuyện thì các con cũng đau lòng hơn bố, bố vẫn nên ở lại bệnh viện yên tâm dưỡng bệnh thôi.
Sau khi đứa con út mà mình gửi gắm bao hy vọng mất khả năng nối dõi, Vương Hậu Đức lòng như tro tàn. Bây giờ ông ta có thể nói một tràng dài với Vương Minh Hồ như vậy đã chẳng phải chuyện dễ dàng gì, dù Vương Minh Hồ không nghe lọt tai thì ông ta cũng chẳng muốn tranh cãi nữa.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, trong nháy mắt Vương Minh Hồ vừa đứng sang ven đường, con lừa điên cuồng kia đã lao đến trước mặt hắn, quay mông lại, hung hăng nâng vó sau lên cao, ra một chiêu lừa hay sử dụng nhất: đá hậu.
Bộp!
Vương Minh Hồ cuống quít né sang một bên nhường đường cho con lừa kia, nhưng không ngờ hắn trốn đến đâu nó xông tới đó, làm hắn sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Nhà hắn mở quán thịt kho, chưa bao giờ thiếu ăn thiếu uống, thân hình béo phệ như thùng phi, làm sao có thể tránh thoát được?
Cho dù hắn vừa lăn vừa bò sang lề đường chạy trốn thì cũng đâu thể chạy nhanh hơn con lừa bốn chân đúng không?
Nhưng ông ta không thể nghĩ sâu về vấn đề này, bởi vì vừa nghĩ đến vấn đề này là ông ta lại nhớ người vợ đã qua đời nhiều năm, rồi lại nhớ đến lời trăn trối tha thiết trước lúc lâm chung của vợ mình. Thật sự là Vương Hậu Đức cực kỳ đau lòng.
Ở một nơi khác, Vương Minh Hồ tỏ vẻ xem thường ra khỏi cổng bệnh viện, đang định về quán thịt kho sai người đi điều tra hành tung của Tô Hòa nhưng ai dè lúc hắn đi qua khúc ngoặt, chẳng biết con lừa nhà ai không buộc chặt đột nhiên xông ra từ trong ngõ. Con lừa này hệt như uống nhầm thuốc, đường cái rộng như thế mà nó không chạy, chỉ lao thẳng về phía hắn.
Trong mắt Vương Hậu Đức, Vương Minh Hồ là đứa ngốc nhưng khăng khăng cho rằng mình cực kỳ thông minh, đọc sách thì chẳng đọc nổi tên, làm ăn cũng chỉ đạt mức
thường thường bậc trung
. Điều quan trọng là người khác có lòng tốt nhắc nhở hắn nhưng hắn không chịu nghe... Người như vậy cho dù chết vì ngu cũng đáng đời.
Có đôi lúc Vương Hậu Đức nằm trên giường bệnh cứ nghĩ mãi, rốt cuộc mình đã tạo nghiệt gì mà sao lại sinh ra một đứa con ngu ngốc làm nhục gia đình như vậy.
Con lừa đến và đi nhanh như một làn gió, trong lúc Vương Minh Hồ hít một hơi khí lạnh, nó đã chạy đi đâu mất tiêu, dù hắn muốn tìm chủ nhân của nó đòi lại công bằng thì cũng chẳng biết đòi kiểu gì.
Vương Minh Hồ vừa xấu hổ vừa giận dữ, cúi đầu nhìn đũng quần mình thì thấy có vết máu rỉ ra từ bên trong khiến hắn sợ đến nỗi ba chân bốn cẳng chạy vào trong bệnh viện.
Vương Hậu Đức nhướng mày nhìn Vương Minh Hồ run rẩy nói chuyện, cả người đầm đìa mồ hôi lạnh như mới vớt từ trong nước lên. Ông ta nhướn mày nói:
Chẳng phải lúc nãy con còn bảo phải quan sát thêm ư? Sao bây giờ lại đột nhiên giở quẻ vậy?
Sau khi hỏi xong, Vương Hậu Đức mới phát hiện nãy giờ Vương Minh Hồ vẫn luôn dùng tay che đũng quần, nhìn kỹ thì thấy có vết máu chảy ra từ kẽ tay hai bàn tay.
Khóe miệng Vương Hậu Đức giật điên cuồng, giọng nói cũng run run:
Con... đũng quần con sao thế?
Vương Minh Hồ chảy nước mắt nước mũi giàn giụa, gào thét không ngừng:
Bố ơi con bị lừa đá! Bị lừa đá! Đũng quần con bị lừa đá!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.