Chương 390: Tần nguyên thích món luộc nhất


Tô Hòa và Tần Nguyên vừa bước vào cửa đã nhìn thấy nồi lẩu bằng đồng đặt trong cái giá đỡ cao ở trên bàn cùng với các loại t8hịt bày đầy mặt bàn. Hai mắt Tần Nguyên lập tức sáng ngời, phải biết rằng mấy ngày nay Tô Hòa luôn nhấn mạnh với anh vấn đề3 phải ăn uống thanh đạm. Ngoài sữa bò và trứng gà ra, bữa nào cũng chỉ có các loại rau xanh luộc. Thỉnh thoảng anh thèm ăn 9thịt, Tô Hòa cũng chỉ luộc cho anh tí thịt, không cho thêm bất kỳ loại gia vị nào.

Tần Nguyên ngửi thấy mùi lẩu thì6 cảm thấy lỗ chân lông trên khắp cơ thể thoải mái giãn nở. Anh nghiêng đầu nhìn sang Tô Hòa, cố ý nhíu mày tỏ vẻ
đây là lã5nh đạo thành phố Thiên Phủ mời chúng ta ăn lẩu, chúng ta không thể từ chối...


Làm gì có chuyện Tô Hòa không nhìn thấu suy nghĩ của Tần Nguyên. Cô thoáng cân nhắc rồi nói với vị Phó Thị trưởng thành phố Thiên Phủ kia:
Thị trưởng Mã, chồng tôi đang bị bệnh, phải ăn uống thanh đạm, vì vậy tôi muốn gọi thêm vài món khác, ngài không để bụng chứ?

Tần Nguyên:
...
Hi vọng hoàn toàn tan vỡ, anh cảm thấy mình có thể xuất gia ăn chay được rồi, đoán chừng đồ ăn của hòa thượng còn nhiều dầu mỡ hơn cả đồ ăn của anh.
Thấy vẻ mặt rầu rĩ của Tần Nguyên, Tô Hòa nghĩ một lát rồi nói với nhân viên phục vụ kia:
Nhớ cho thêm một ít rong biển vào trong nhé. Rong biển phải rửa sạch, tuyệt đối không được còn mùi tanh.

Tô Hòa dặn dò xong mới quay sang dỗ dành Tần Nguyên:
Bây giờ anh đang uống thuốc, không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ và có hàm lượng muối cao. Chờ thêm nửa tháng nữa cơ thể anh điều dưỡng tốt rồi, đến lúc đó ngừng thuốc anh muốn ăn thế nào cũng được. Anh đừng nhìn em bằng ánh mắt tha thiết mong chờ như thế, em bảo người ta hầm rong biển cho anh rồi, trong rong biển có nhiều muối biển, chắc chắn là anh ăn không quá nhạt nhẽo đâu. Nếu anh thật sự cảm thấy nhạt nhẽo, ngày mai em bảo người tìm chân gà hoàng liên làm gia vị, nhất định sẽ hầm cho anh món ăn có hương vị. Anh thấy sao?

Nồi lẩu nóng hổi, cuối cùng Thị trưởng Mã cũng nói ra suy nghĩ của mình.

Giáo sư Tô, tôi biết cô đang đẩy mạnh phát triển ngành công nghiệp tiên tiến ở tỉnh K. Cô xem tỉnh Xuyên Thục chúng tôi có thể đi theo con đường này, mượn gió xuân của cô hay không?
Thị trưởng Mã hỏi.
Chuyện này liên quan đến thành tích của mình, cho nên Thị trưởng Mã tha thiết mong chờ câu trả lời của Tô Hòa.
Thị trưởng Mã nào có để bụng, ông ta còn có việc cần nhờ Tô Hòa giúp đỡ kia kìa. Ông ta nói lia lịa:
Tôi không để bụng đâu, Giáo sư Tô cứ tự nhiên. Tôi mời bữa cơm này có phần đường đột, chưa tìm hiểu tình trạng sức khỏe của chồng cô. Mong Giáo sư Tô đừng trách.


Không đâu.

Tô Hòa mỉm cười lắc đầu rồi cầm thực đơn trên bàn, lật luôn tới trang món chay. Cô nói với nhân viên phục vụ bên cạnh:
Cho tôi tất cả các loại rau, mỗi loại một phần, mỗi loại nấm cũng có thể thêm một ít. Còn nữa, đậu phụ, váng đậu, tàu hũ ống thì mỗi loại cho thêm một chút. Nhớ là phải hầm bằng nước lọc, không được bỏ muối và dầu ăn, có thể thêm giấm một cách hợp lý.


Không cần, không cần đâu! Anh cảm thấy món luộc rất ngon!
Tần Nguyên trả lời với khát vọng sống mạnh mẽ.
Tô Hòa liếc mắt nhìn anh:
Anh cảm thấy ngon thì sau này ăn nhiều chút. Về nhà em cũng làm cho anh.
Món luộc dễ làm hơn các món khác.
Tần Nguyên biến sắc nhưng ngại Thị trưởng Mã đang ở đây nên chỉ có thể nuốt lại tất cả những lời muốn nói vào bụng, định sau khi về thủ đô sẽ
trao đổi kỹ
với Tô Hòa về vấn đề này.
Bàn tay đang cầm tách trà của Tô Hòa thoáng khựng lại. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:
Tỉnh Xuyên Thục rất tốt, thuộc địa hình lòng chảo, dưới lòng đất có nhiều tài nguyên khoáng sản phong phú. Nếu Thị trưởng Mã muốn tăng thành tích thì những tài nguyên khoáng sản này sẽ hỗ trợ rất nhiều, chỉ cần phát triển thêm là có được thành tích tốt nộp cho nhà nước rồi.

Tô Hòa thấy Thị trưởng Mã vẫn nhìn mình không chớp mắt, đành nói tiếp:
Ngoài ra, tỉnh Xuyên Thục có lợi thế tự nhiên về lĩnh vực du lịch. Tuy hiện tại ngành du lịch chưa phát triển, nhưng cùng với mức sống của người dân ngày càng nâng cao, ngành du lịch nhất định sẽ trở thành ngành đứng đầu trong tương lai.


Nếu bây giờ tỉnh Xuyên Thục làm công tác chuẩn bị để hạn chế việc tài nguyên thiên nhiên quý báu bị tàn phá thì khẳng định là lợi ích đạt được trong tương lai còn lớn hơn nữa. Chưa nói đến cái khác, chỉ nói tới quốc bảo gấu trúc ở tỉnh Xuyên Thục, còn có biết bao phong cảnh núi sông, thi tiên Lý Bạch nghe danh đến ngắm cảnh nhiều lần. Đợi đến tám năm mười năm nữa, ngành du lịch tỉnh Xuyên Thục hoàn toàn có thể thúc đẩy nền kinh tế toàn tỉnh.

Sắc mặt Tần Nguyên xanh mét trong nháy mắt. Tuy anh chưa từng nghe nói chân gà hoàng liên là cái gì, nhưng anh biết hoàng liên!
Kẻ câm ăn hoàng liên... đắng mà không thể nói.
Thứ điền vào trong câu nói bỏ lửng này chắc chắn rất đắng. Nếu dùng hoàng liên hầm đồ ăn thì Tần Nguyên cảm thấy như thế mới thật sự là cuộc sống không còn gì đáng giá.
Tô Hòa cảm thấy mình nói cũng đủ rồi, bèn đặt tách trà đã cầm trong tay một lúc lâu xuống rồi gắp một miếng thịt trong nồi lẩu đang sôi sùng sục lên. Đến khi cô nhai nuốt miếng thịt xong mới phát hiện Thị trưởng Mã vẫn dùng ánh mắt sáng rực nhìn mình.

Tô Hòa:
?


Thấy vẻ mặt Tô Hòa tràn ngập nghi vấn, Thị trưởng Mã khoát tay đầy phóng khoáng:
Giáo sư Tô, cô cứ ăn từ từ, chúng tôi không vội đâu. Cô ăn xong rồi nói tiếp cũng được.


Tô Hòa chẳng hiểu mô tê gì:
Còn nói gì nữa? Tôi nói xong rồi mà...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.