Chương 391: Chia ngọn lửa thành vô số ngôi sao nhỏ trên bầu trời


Nước Z muốn phát triển thì nhất định phải tập hợp mọi lực lượng, nếu chỉ dựa vào lực lượng của thành phố Tương Lai thì không th8ể nào kéo nổi chiếc xe ngựa chở 1,3 tỷ dân nước Z. Chỉ khi tập hợp mọi lực lượng nước Z mới có thể kéo chiếc xe khổng lồ này c3huyển động, chạy băng băng như bay trên con đường phát triển.

Thành phố Tương Lai là trung tâm phát triển khoa học kỹ 9thuật nước Z, không yêu cầu tất cả các viên nghiên cứu khoa học phải rời xa quê hương, hội tụ về đây mà nó chỉ cần là ngọn đuố6c thắp lên hi vọng và tinh thần phấn đấu vươn lên cho các lĩnh vực khoa học, truyền lửa khắp mọi nơi. Nhiệm vụ nghiên cứu khoa5 học cụ thể vẫn phải giao cho các nhân viên nghiên cứu khoa học của các trường đại học cao đẳng thực hiện.

Nếu Thị trưởng Mã có hứng thú với đề nghị của tôi thì có thể cân nhắc cẩn thận. Xây dựng sớm và đưa vào sử dụng sớm thì có thể phô bày thành tích chính trị này trước mặt cấp trên sớm hơn những nơi khác một bước... Chắc hẳn không cần tôi nhiều lời, trong lòng Thị trưởng cũng biết rõ làm vậy có thể giành được bao nhiêu cơ hội.

Tô Hòa đã nói đến mức này rồi, đương nhiên Thị trưởng Mã không níu chặt Tô Hòa hỏi nọ hỏi kia nữa. Chẳng qua là trên lập trường của chính khách, ông ta vẫn muốn cạnh tranh với Tô Hòa, đoạt lấy cái bánh mì to từ trong tay cô trước đã, còn vấn đề khi nào Thành phố Thiên Phủ tiêu hóa được thì nói sau.

Tô Hòa giải thích:
Khu công nghệ cao trong trường đại học là biển chữ vàng của mỗi trường đại học, đại diện cho sức mạnh khoa học kỹ thuật hàng đầu của trường đại học đó. Trong kế hoạch của thành phố Tương Lai, việc thẩm định và tuyển chọn ra một số trường cao đẳng đại học để xây dựng khu công nghệ cao là một khâu cực kỳ quan trọng. Các khu công nghệ cao trong trường đại học là một bộ phận của thành phố Tương Lai, trực tiếp nhận nhiệm vụ nghiên cứu khoa học mà thành phố Tương Lai giao cho, hướng đến vị trí đỉnh cao trên lĩnh vực nghiên cứu khoa học trong nước, thậm chí là quốc tế.

Tô Hòa nói đến đây thì dừng lại. Thấy nước lèo trong nồi lẩu bằng đồng đã vơi, cô chủ động bưng bình nước lèo đổ thêm vào trong nồi lẩu cho đầy rồi mới nói với Thị trưởng Mã:
Tôi vốn định sang năm mới chuẩn bị tiến hành, trước tiên chờ thành phố Tương Lai xây xong rồi tính tiếp. Có điều hôm nay Thị trưởng Mã hỏi đến nên tôi tiết lộ cho ngài luôn, nói ra yêu cầu của tôi cũng không sao cả. Tiền xây dựng khu công nghệ cao trong trường đại học do chính quyền đại phương cấp, thành phố Tương Lai không can thiệp; còn kinh phí nghiên cứu khoa học đầu tư cho khu công nghệ cao trong trường đại học sau này sẽ do thành phố Tương Lai chịu trách nhiệm. Thành tựu chính trị thuộc về chính quyền địa phương, còn thành quả nghiên cứu thì thuộc về thành phố Tương Lai.

Tại sao Giáo sư Tô lại không làm theo lẽ thường chứ?
Chẳng phải người bình thường nghe thấy những lời này sẽ tỏ ra khách sáo sao?
Thị trưởng Mã hỏi Tô Hòa:
Tôi không có ý kiến gì về việc thành quả nghiên cứu khoa học thuộc về thành phố Tương Lai... Nhưng mong Giáo sư Tô thứ lỗi, tôi muốn giành chút lợi ích cho thành phố Thiên Phủ, thậm chí là tỉnh Xuyên Thục chúng tôi, không biết có nên nói ra hay không?

Tô Hòa dứt khoát đặt đũa xuống:
Không nên nói ra!

Thành phố Tương Lai có thể đảm nhận việc trù tính phân phối kinh phí, có thể nắm giữ thiết bị thí nghiệm tiên tiến nhất trong các lĩnh vực nghiên cứu khoa học, nhưng lại không thể mời tất cả các nhân viên khoa học đến làm việc. Một là do thành phố Tương Lai không có chỗ nào lớn đến vậy, hai là vì cách làm này không hợp lý.
Nếu mời tất cả các nhân viên nghiên cứu khoa học đến thành phố Tương Lai thì ai sẽ giảng bài cho các trường cao đẳng đại học? Ai sẽ đào tạo sinh viên?
Tô Hòa uống một ngụm nước trà xanh, nhướn mày nhìn Thị trưởng Mã, cắn một miếng bánh tinh xảo rồi lên tiếng:
Cho dù ông khen tôi thì tôi cũng không nhường lợi ích cho ông đâu. Rõ ràng là ông muốn chiếm lợi từ tôi, tôi đâu có ngốc...

Thị trưởng Mã:
...

Thị trưởng Mã:
...

Thật là con mẹ nó xấu hổ!
Thị trưởng Mã bị câu nói
không nên nói ra
của Tô Hòa chặn họng đến nỗi khuôn mặt già nua đỏ bừng lên. Qua một lúc lâu, ông mới cố ý húng hắng ho một tiếng, ráng đè nén sự bối rối, làm ra vẻ thoải mái nói:
Quả nhiên Giáo sư Tô nói chuyện rất thẳng thắn. Đúng là tính cách này được mọi người yêu thích...

Khi nói đến mấy chữ
được mọi người yêu thích
, Thị trưởng Mã cảm thấy chua ê cả răng. Thật ra ông muốn nói
tính cách này của Giáo sư Tô rất là đáng ghét
cơ.
Thị trưởng Mã nói:
Mọi thành quả nghiên cứu khoa học đều thuộc về thành phố Tương Lai, nhưng tốt xấu gì cũng là thành quả nghiên cứu trên địa phận tỉnh Xuyên Thục, nếu muốn tiến hành chuyển hóa nghiên cứu khoa học, vậy có phải nên ưu tiên tỉnh Thục Xuyên chúng tôi trong việc chọn địa điểm xây dựng nhà máy hay không? Nhắc đến việc chuyển hóa nghiên cứu khoa học là nhắc tới khoa học kỹ thuật tiên tiến, nếu tôi không giành chút lợi ích cho người dân tỉnh Xuyên Thục thì cái chức phó Thị trưởng này quá vô dụng đúng không?

Tô Hòa không đồng ý với quan điểm của Thị trưởng Mã:
Thành quả nghiên cứu khoa học và chuyển hóa nghiên cứu khoa học không phải cùng một việc. Một số chuyển hóa nghiên cứu khoa học có yêu cầu cực cao đối với điều kiện môi trường, ví dụ như chuyển hóa nghiên cứu khoa học nông lâm nghiệp và một số công nghệ cao hàng đầu có yêu cầu về độ cao so với mặt nước biển, khí áp, độ ẩm... Bởi vậy nhất định phải đặt chúng ở nơi thích hợp nhất để tiến hành chuyển hóa. Vì cân nhắc đến lợi ích tổng thể, việc chọn chỗ xây dựng nhà máy chuyển hóa nghiên cứu khoa học cần phải thông qua sự phân bố thống nhất của thành phố Tương Lai, tranh thủ tối đa hóa lợi ích. Do đó, Thị trưởng Mã đừng nhắc lại yêu cầu kiểu này.

Ông ta nói là muốn giành chút lợi ích, vậy chắc chắn là muốn Tô Hòa nhượng bộ, nhường lại một vài lợi ích.
Đã muốn giành lợi ích, lại còn giả vờ khách sáo, Tô Hòa chẳng ưa tác phong này, vì vậy cô dứt khoát chặn lời Thị trưởng Mã luôn.
Ông hít sâu một hơi, thầm nhủ
Không nên tức giận, tức giận sinh bệnh không ai giúp được
mấy chục lần trong lòng, rốt cuộc cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Ông mặt dày mày dạn nói:
Giáo sư Tô, dù có nên nói ra hay không, tôi cũng phải tranh thủ chút phúc lợi cho Thành phố Thiên Phủ, thậm chí là tỉnh Thục Xuyên chúng tôi. Cô đừng vội từ chối, hãy nghe tôi nói hết đã.

Tô Hòa bưng tách trà lên, lặng im không lên tiếng.
Thành phố Tương Lai có điều kiện xây nhà cho các nhân viên nghiên cứu khoa học, nhưng không thể xây dựng lại trường học cho tất cả các trường đại học.
Tô Hòa suy đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn nên xây dựng một số
khu công nghệ cao
làm đơn vị nghiên cứu khoa học trực thuộc Thành phố Tương Lai tại các trường đại học cao đẳng. Mỗi trường xây một khu công nghệ cao, tập trung các chuyên ngành nổi trội trong mỗi trường lại với nhau để có thể chia sẻ áp lực với thành phố Tương Lai mà lại không ảnh hưởng tới hoạt động bình thường của các trường đại học cao đẳng, xem như là một công đôi việc.
Chia ngọn lửa khoa học kỹ thuật của thành phố Tương Lai thành vô số ngôi sao nhỏ trên bầu trời, rải ngọn lửa hi vọng đến mọi nơi trên nước Z.
Thị trưởng Mã nghe Tô Hòa nói vậy thì chần chừ một lát rồi mới mông lung hỏi:
Giáo sư Tô, cô có thể giới thiệu chi tiết khu công nghệ cao trong trường đại học là cái gì không? Tôi không phải là người làm trong hệ thống giáo dục nên có một số từ chuyên ngành các cô thường nói nhưng tôi lại không biết.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.