Chương 392: Cho dù anh là một con heo



Nhà nước thực hiện chính sách phân phối, những sinh viên ấy là nhân tài xuất sắc của Thanh Đại, chắc chắn là họ không phải lo lắng v8ề vấn đề không được sắp xếp công việc. Tuy nhiên hiện nay hầu như họ đều làm việc cho các cơ sở, nói không chừng còn bị điều đến một3 số phòng khám ở các làng quê nhỏ. Cô xem nếu có sinh viên tốt nghiệp Đại học Thủ đô nào muốn tới bệnh viện của chúng tôi làm việc t9hì tôi có thể gặp cấp trên đăng ký cho họ một vị trí, rồi đến thẳng Đại học Thủ đô xin người. Cô thấy thế nào?


Tô Hòa nhíu 6mày, không tỏ ý kiến.
Cuối cùng cũng thoát khỏi món luộc chẳng khác gì ác mộng, Tần Nguyên lại lần nữa cảm thấy cuộc sống thật tuyệt vời.
Trong khoảng thời gian từ lúc Tần Nguyên xử lý thủ tục xuất viện đến khi ngồi máy bay trở về thủ đô, bởi vì hai người bị các buổi tiệc rượu kìm chân nên lúc máy bay hạ cánh xuống sân bay Yên Giao đã là thượng tuần (1) tháng Tám, lễ khai mạc Đại hội Kiến trúc sư lần thứ nhất đã qua chín ngày.

Biết.
Tần Nguyên gật đầu.
Tô Hòa bật cười:
Vậy chẳng phải đã xong rồi sao? Chuyện lần này cho thấy đây là một cái bẫy của Linh giới gài Ban điều tra tình hình đặc biệt, sao có thể trách anh được? Hơn nữa, anh cũng bị thương trong sự cố lần này, cho dù ông Tiêu muốn trách thì cũng chẳng trách anh. Anh cứ yên tâm!

Bà Viện trưởng muốn tặng một like cho tài ăn nói linh hoạt của mình. Thấy chân mày Tô Hòa giãn ra, bà ấy thầm thở phào một hơi rồi tiếp tục bổ sung:
Đại học Xuyên Thục chúng tôi là một trường đại học chính quy, có nguyên tắc riêng trong việc tuyển dụng, có yêu cầu khắt khe về phương diện bằng cấp, hơn nữa chúng tôi có một số chính sách và định hướng dành cho sinh viên tốt nghiệp của trường. Tuy nhiên, trường chúng tôi vẫn nhiệt liệt chào đón sinh viên tốt nghiệp từ ngôi trường đại học hàng đầu trong nước, nổi tiếng quốc tế như Đại học Thủ đô.

Tô Hòa nghĩ thầm trong lòng:
Chẳng lẽ chúng tôi không biết sinh viên của mình quý báu cỡ nào? Nếu họ muốn đào tạo chuyên sâu hoặc làm công tác nghiên cứu khoa học thì chúng tôi nhất định sẽ giữ lại bên cạnh chứ làm gì có chuyện dâng tặng các sinh viên mình vất vả bồi dưỡng ra làm việc cho các người?

Vị Viện trưởng nói tiếp:
Thật ra đây là quá trình giúp đỡ nhau đôi bên cùng có lợi. Nếu sinh viên Kho5a Y Đại học Thủ đô đến phòng khám ở các làng quê nhỏ làm việc thì chẳng phải hạ thấp người ta lắm sao...

Mấy tiếng
hạ thấp người ta
đã đâm trúng sợi dây thần kinh của Tô Hòa. Bà Viện trưởng thấy cô nhíu mày bèn vội vàng sửa lời:
Không phải tôi cho rằng tầng lớp nông dân dưới cùng không xứng với nhân tài xuất sắc tốt nghiệp từ Đại học Thủ đô, mà là tôi cảm thấy như vậy có vẻ dùng người tài không đúng chỗ. Lẽ ra những nhân tài xuất sắc ấy nên tập trung vào lĩnh vực nghiên cứu y học khó khăn hơn mới phải!

Có điều không ai đánh người đang cười, mặc dù trong lòng Tô Hoà nghĩ như vậy nhưng chắc chắn không thể nói ra. Cô gật đầu và nói với Viện trưởng Viện Y học Đại học Xuyên Thục:
Nếu các em ấy có nguyện vọng, tôi nhất định sẽ tiến cử, nhưng tôi không dám bảo đảm với bà. Điều mấu chốt là bệnh viện trực thuộc Viện Y học Đại học Xuyên Thục phải tăng thêm nhiều phúc lợi và đãi ngộ, nếu không thì dù có hao tâm tổn trí mời người đến cũng chưa chắc có khả năng giữ người.


Không thành vấn đề! Giáo sư Tô, tôi lại mời cô một ly, tương lai chúng ta còn dài...

Viện trưởng Viện Y học Đại học Xuyên Thục là một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi nhưng uống rượu không hề đơn giản. Tô Hòa có dược linh bên người, có uống bao nhiêu rượu cũng có thể tiêu hóa trong nháy mắt, điểm trừ duy nhất là hơi khát nước. Lúc này cô đã uống không ít rượu cộng thêm ba bốn tách trà, ấy vậy mà bà Viện trưởng chỉ bị đỏ mặt một chút, nói chuyện vẫn mạch lạc rõ ràng, âu cũng là người có năng lực.
Bây giờ Tần Nguyên đã khỏe rồi, Tô Hòa không bắt anh ăn kiêng nữa, muốn ăn cứ ăn muốn uống cứ uống. Từ đầu đến cuối anh luôn im lặng ngồi cạnh Tô Hòa, đóng vai
người tàng hình
. Tô Hòa đã uống lưng bụng rượu, cơm thì chỉ ăn lửng dạ. Trong khi đó, Tần Nguyên đã ăn nhiều đến độ sắc mặt hơi đỏ lên, vùng bụng bằng phẳng cũng hơi gồ lên.
(1) Thượng tuần: khoảng thời gian mười ngày đầu trong tháng.
Sau khi máy bay hạ cánh, Tô Hòa lái xe đến khu tập thể giáo viên và nhân viên Thanh Đại. Thấy Tần Nguyên vẫn đanh mặt từ lúc lên máy bay đến giờ, cô không nhịn được bèn hỏi:
Anh sao thế? Lúc ở thành phố Thiên Phủ vẫn ổn cơ mà, sao giờ sắp về nhà lại rầu rĩ không vui vậy?

Tần Nguyên không nhìn ra ngoài cửa xe nữa, vừa nhéo chân mày vừa giải thích:
Anh không sao, chỉ đang nghĩ xem phải báo cáo lên cấp trên như thế nào. Sự thật là lần này Ban điều tra tình hình đặc biệt đánh trực diện với Linh giới đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa Ban điều tra tình hình đặc biệt phải chịu thiệt hại cực kỳ nghiêm trọng nằm ngoài sức chịu đựng. Anh không biết phải giải thích với cấp trên như thế nào.

Tô Hòa nhìn thẳng về phía trước, vững vàng lái xe rẽ vào khuôn viên trường Thanh Đại rồi giảm dần tốc độ. Cô hỏi Tần Nguyên:
Cấp trên có biết chuyện Linh giới không?

Tần Nguyên nhíu mày:
Anh không lo mấy vấn đề này, anh lo sau này làm thế nào để cân bằng thế lực giữa Ban điều tra tình hình đặc biệt và Linh giới. Trong sự cố lần này, rất nhiều người có tài năng đặc biệt của ban đã bị người của Linh giới giết hại, ban chẳng còn mấy người tinh nhuệ, trong khi đó thế lực Linh giới gần như không bị hao tổn. Nếu người của Linh giới muốn gây chuyện thì e rằng Ban điều tra tình hình đặc biệt hoàn toàn không có cách nào áp chế.


Thấy Tần Nguyên lo lắng như vậy, Tô Hòa mỉm cười, không kìm lòng nên đành lên tiếng an ủi:
Anh không cần lo lắng đến thế đâu. Thật ra bên chịu thiệt hại không phải Ban điều tra tình hình đặc biệt mà là Linh giới. Ban điều tra tình hình đặc biệt mất hơn mười người tinh nhuệ, còn Linh giới có tới mấy trăm tinh anh bất đắc dĩ phải lên thuyền của em. Sau khi trở về, em sẽ cho anh một cái thẻ gỗ có thể liên lạc với bọn họ và khống chế bọn họ. Khi nào anh cần thì trực tiếp dùng thẻ gỗ liên lạc với bọn họ rồi tùy ý sai bảo, bọn họ không dám tác oai tác quái đâu.


Tô Hòa dừng lại một lát, thấy khuôn mặt Tần Nguyên có vẻ gầy ốm hơn bèn nói tiếp:
Lần này trở về, việc huấn luyện nâng cao thể chất của anh cũng nên đưa vào lịch trình trong ngày rồi. Ngay cả mấy kẻ râu ria anh cũng chẳng đối phó nổi, với cái trình độ này, làm sao anh có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề của Ban điều tra tình hình đặc biệt đây? Trước tiên anh tự thực hiện một số bài huấn luyện vật lý cơ bản để nâng cao thể lực đã, sau đó em sẽ nghĩ cách điều chế ít thuốc cho anh. Thuốc giúp đả thông kinh lạc toàn thân, một lần lột xác, làm đâu chắc đấy, tăng tu vi từng bước một.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.