Chương 434: “học báo nhật tân” bán sạch rồi!


Sau đó, các nhà nghiên cứu nhận được tin đã chạy suốt đêm đến nhà xuất bản Thanh Đại để mua tờ
Học báo Nhật Tân
mà bình thường họ kh8ông hề chú ý về. Rất nhiều người vì muốn
bắt
được mạch chính của
Học báo Nhật Tân
mà mua luôn cả mấy kỳ trước của học báo về, dù 3sao cũng đâu tốn bao nhiêu tiền.

Kết quả là sau khi những người đó về nhà đọc mới ngạc nhiên phát hiện rằng chất lượng của nh9ững bài luận được xuất bản trên
Học báo Nhật Tân
đều không tệ. Rất nhiều thứ lúc trước họ chỉ biết được phần đầu, chính là trong nh6ững bài luận văn ít ỏi.

Cho đến bây giờ, rất nhiều người mới bắt đầu nhìn thẳng vào
Học báo Nhật Tân
. Đọc luận văn tiếng nư5ớc ngoài đòi hỏi phải có trình độ ngoại ngữ nhất định nhưng đọc trên
Học báo Nhật Tân
thì không cần, hình thức và chủng loại đều là tiếng Trung cả, đã hạ thấp đi yêu cầu về ngôn ngữ đọc hiểu luận văn của các nhà nghiên cứu. Và tất nhiên, chất lượng thì vẫn được đảm bảo đầy đủ.
Tô Hòa tìm ghế ngồi xuống, nhìn đám người nhà họ Tô rồi lại nhìn Tô Kiến Quốc và Lý Thục Phân, bỗng cười giễu cợt. Cô nói:
Có vài người chỉ nhớ ngọt ngào không nhớ đắng cay, nhường khoảng sân kia cho các người ở, các người cho rằng tôi sợ thật à? Cũng không biết tự nhìn lại xem lúc trước mình đã làm ra bao nhiêu chuyện đáng kinh tởm, chiếm lợi một lần chê chưa đủ nên muốn chiếm thêm lần thứ hai thứ ba đúng không?

Nét mặt của mấy người nhà họ Tô không được tốt lắm, bà cụ Tô nói với Tô Kiến Quốc:
Con không biết dạy dỗ con gái con hả? Làm giảng viên đại học rồi nên khinh thường họ hàng nghèo khổ?


Không, tôi không phải làm giảng viên đại học rồi mới khinh thường các người, mà từ đầu đến cuối tôi đều khinh thường các người.
Tô Hòa sửa lại cho đúng.
Kể từ khi thành lập đến nay, ban biên tập
Học báo Nhật Tân
phát hành khá ít sách báo, lượng bán ra còn ít hơn, hầu hết các tập san tạp chí đều bị tồn đọng trong kho. Kết quả, chỉ một việc nhỏ mà
Học báo Nhật Tân
đã bán hết, hơn nữa còn có người đã thanh toán tiền đặt cọc trước cho những số sau.
...
Tô Hòa bận rộn chuyện bên Thanh Đại xong, kế hoạch ban đầu là về khu nhà dành cho công nhân viên chức Thanh Đại. Nhưng khi nghĩ đến người nhà họ Tô dưới quê không biết trúng gió gì mà bỗng dưng lại đến tứ hợp viện, cô bèn quay đầu xe, chạy về phía Tứ Hợp Viện.
Tại tứ hợp viện, người nhà họ Tô dưới quê vẫn chưa đi. Chỉ có bà cụ Lý, Miêu Xảo Trân và Lý Vệ Quân không muốn ở đây quấy rầy nên đã đến cửa hàng hỗ trợ.
Lúc Tô Hòa bước vào, không khí trong viện hơi trầm lắng. Bà cụ Tô kéo Tô Kiến Quốc sang một bên không biết đang thầm thì chuyện gì, Tô Thu Cúc thì ngồi bên bàn ăn cơm, cầm quả đào tươi căng mà gặm, cô dì chú bác của bà ta thì đang ngồi ăn xồm xoàm. Lý Thục Phân bực mình ngồi sang một bên, Tần Nguyên ngồi bên cạnh bà.

Ồ, đã trốn đến thủ đô rồi mà vẫn tìm đến tận cửa à...

Lý Thục Phân nhìn Tô Kiến Quốc, mỉa mai:
Còn ai trồng khoai đất này? Người ăn cây táo, rào cây sung chứ ai.

Vốn dĩ câu này là do Tô Hòa cố ý hỏi, chứ sao cô lại không đoán được ai là người đã đưa địa chỉ cho người nhà họ Tô?
Ở trong cái nhà này, ngoại trừ Tô Kiến Quốc, những người khác đều hận người nhà họ Tô còn không hết, sao có thể để loại người dai như keo dán chó này dính lên người mình?
Giọng của Tô Hòa làm những người trong viện đều ngạc nhiên, người đầu tiên đứng lên là Lý Thục Phân.
Lý Thục Phân vừa thấy Tô Hòa là rớt nước mắt, xoay đầu qua, vừa lau nước mắt vừa nói với Tô Hòa:
Nhóc Hòa, con có cách thì xử lý chuyện này đi. Đám người mặt dày này cứ ở lì trong nhà chúng ta không chịu đi, con gọi cảnh sát đến nhưng bố con lại cản mấy chú cảnh sát đó, con nói xem phải sống thế nào đây?

Tô Hòa thấy nét mặt của người nhà họ Tô dưới quê đều thay đổi, cô không sốt ruột cũng không tức giận mà hỏi Lý Thục Phân:
Ai đưa địa chỉ nhà chúng ta vậy mẹ? Nếu không ai đưa địa chỉ thì họ sẽ không thể tìm đến tận cửa...

Sắc mặt bà cụ Tô xanh mét, Tô Kiến Quốc nhíu mày nói với Tô Hòa:
Nhóc Hòa, nói thế nào thì đây cũng là bà con! Bây giờ con không thiếu miếng ăn, chỉ cần chút đồ lọt qua từ kẽ tay của con thôi cũng đủ để họ không lo cơm áo gạo tiền, con cần gì phải so đo với họ?


Tô Hòa mỉa mai:
Cần gì phải so đo với họ? Bởi vì không giành được bánh bao thì cũng phải giành được lời nói! Dù là nước M nước Y cũng không dám thái độ với con, vậy mà con phải nhìn thái độ của những người này mà sống suốt mười mấy năm trời, bố nghĩ con sẽ tha thứ?


Tô Hòa nhìn Tô Kiến Quốc, đưa ra ý kiến và đề nghị rằng:
Bố, cuối cùng hôm nay con cũng hiểu, bố vẫn thân với người nhà họ Tô hơn. Chẳng bằng thế này, bố theo họ về huyện Tế Nguyên tỉnh X đi, mỗi tháng 30 đồng tiền phí sinh hoạt, con sẽ gửi cho bố vào đầu mỗi tháng, chỉ cần bố đừng đưa những người này đến làm mẹ con khó chịu nữa.



Mỗi ngày con bận đến tối tăm mặt mày, chuyện công việc đã đủ làm con nghẹt thở rồi, bây giờ bố lại muốn con phải phân tâm vì những người như thế này, bố có thấy được không?
Tô Hòa hỏi Tô Kiến Quốc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.