Chương 435: Thỏa hiệp cuối cùng
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1034 chữ
- 2022-02-06 07:13:57
Tô Thu Cúc không vui:
Anh tôi muốn đưa thì đưa, cô quản lý được à? Món luộc Quan Đông đâu phải chỉ có nhà cô được nấu, ai muốn nấu mà chẳng được!
<8br>
Tô Hòa lười trả lời Tô Thu Cúc, trấn an Lý Thục Phân:
Mẹ, mẹ yên tâm, công thức món luộc Quan Đông là công thức độc quyền, chỉ cần không có 3giấy ủy quyền của con, ai cũng đừng hòng được sử dụng. Nếu bố con lén trộm công thức món luộc Quan Đông đưa cho nhà họ Tô, vậy cũng tốt, cứ giao cho9 người bên tòa án xử lý là được, không những làm nhà họ Tô tán gia bại sản mà tất cả những người liên quan sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự, để họ c6hịu khổ vài năm, cải tạo sửa tính, nói không chừng ra tù sẽ có mắt, biết nhìn hơn. Đến lúc đó còn phải cảm ơn bố con, không những giúp anh Kiến Thiế5t kiếm được một số tiền lớn mà còn đưa những người phiền phức vào tù cải cách tư tưởng.
Đây hoàn toàn chỉ là lời phóng đại của Tô Hòa, làm sao cô có dư thời gian mà đi đăng ký độc quyền công thức món luộc Quan Đông chứ. Chỉ có điều, nếu cô muốn đăng ký thì trực tiếp gọi điện thoại cho cục quản lý độc quyền quốc gia, sau đó mang công thức sang là được.
Dùng cớ này dọa những người khác không chắc sẽ có tác dụng, nhưng nếu dọa đám người thất học như nhà họ Tô thì tuyệt đối sẽ trăm trận trăm thắng.
Dù sao mạng sống cũng quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Ác mộng của đám người Tô Thu Cúc cũng bị một hai câu của Tô Hòa khơi gợi lại, ánh mắt nhìn Tô Hòa hệt như đang nhìn ma quỷ. Họ không màng đến ăn uống nữa, vội vã tránh đi thật xa, giống như Tô Hòa sẽ ăn thịt người thật vậy.
Kiến Quốc à, sau này mẹ sẽ không trông chờ vào con nữa. Chỉ là, dù gì mẹ đã nuôi con một lần, mẹ không cần con che chở cho mẹ như con gái con che chở cho mẹ nó, mẹ chỉ mong sau khi mẹ tắt thở, con sẽ về đưa tiễn linh hồn mẹ, nếu con vui thì gào một hai câu trước mộ mẹ, mẹ không hy vọng gì hơn.
Câu nói này của Tô Hòa đã khơi gợi lại sự sợ hãi từ tận sâu trong đáy lòng đám người nhà họ Tô. Bà cụ Tô há miệng, ngơ ngác nhìn Tô Hòa một lúc lâu rồi mới cắn răng hỏi:
Có phải những con quỷ đó là do cô làm không?
Đúng vậy, chính là tôi làm. Thế nào, có phải muốn nếm trải tư vị này lần nữa không?
Tô Hòa thoải mái thừa nhận.
Bà cụ Tô yên lặng thật lâu, cuối cùng vịn bàn đứng lên, nói với đám người Tô Thu Cúc:
Về thôi...
Quả nhiên, vừa nghe Tô Hòa nói xong, vẻ mặt của người nhà họ Tô đều thay đổi.
Bà cụ Tô lo sợ bất an hỏi Tô Kiến Quốc:
Kiến Quốc, làm sao bây giờ đây? Chẳng phải con nói sau khi nhà chúng ta đến đây sẽ mở cái gì mà cửa hàng món luộc Quan Đông hả? Bây giờ công thức không sử dụng được thì chúng ta sẽ làm gì?
Mặt Tô Kiến Quốc trắng bệch, không nói gì.
Giờ phút này Lý Thục Phân mới rõ ý định của Tô Kiến Quốc. Bà tức đến nghẹt tim nghẹt phổi:
Tô Kiến Quốc, ông hay lắm, người nhà họ Tô ông suýt chút nữa ép hai mẹ con tôi phải chết, bây giờ ông còn muốn dùng công thức của con gái ông cho nhà họ Tô kiếm tiền à? Sao ông lại không biết xấu hổ đến vậy!
Tô Hòa thấy Lý Thục Phân trợn mắt bèn vội vàng vuốt lưng cho bà. Chờ đến khi cảm xúc của bà dần bình tĩnh lại, cô mới nói với bà cụ Tô:
Nếu bố tôi có cách giúp các người, vậy ông ấy muốn giúp thế nào thì cứ giúp thế đó, thậm chí để các người đến Tử Cấm Thành ở cũng được. Nhưng nếu các người muốn dựa vào tên tuổi của tôi, vậy thì không có cửa đâu.
Sau này đừng đến tứ hợp viện, cũng đừng tìm mẹ tôi nữa, nếu không tôi sẽ gọi điện cho Cục Cảnh sát thật. Đừng nói là bố tôi, cho dù các người có kéo ông Tô từ tay Diêm Vương về đây cũng không cản được đâu, tôi có một trăm cách làm các người phải kêu cha gọi mẹ mà về huyện Tế Nguyên đấy. Chẳng lẽ các người đã quên lúc đó các người đã van xin tôi dọn ra khỏi nhà thế nào rồi hả, có phải các người muốn trải nghiệm thêm lần nữa không?
Trong lúc hốt hoảng, Tô Hòa cảm thấy phần lưng còng của bà cụ Tô bỗng như còng xuống hơn, mà lòng cô lại hơi chua xót.
Bà cụ Tô sợ Tô Hòa sẽ thật sự ra tay tàn nhẫn với họ, còn Tô Thu Cúc, Tô Vệ Quốc và Tô Chí Quốc sao lại không sợ cho được? Vừa nghe bà cụ Tô nói vậy, những người này đã vội vàng thu dọn đồ đạc, không dám ở lâu hơn dù chỉ một giây.
Người nhà họ Tô không ngờ, vốn dĩ họ đến trong tư thái hùng hổ khí phách là thế, mà lúc rời đi lại mặt mày xám xịt như vậy.
Chỉ là, câu nói của bà nội Tô lại giống như quả cân làm lòng người nặng trĩu, ngay cả Lý Thục Phân cũng có chút chua xót. Dù sao chính bà cũng là người làm mẹ.
Khoan đã!
Tô Hòa bỗng lên tiếng. Cô gọi mấy người nhà họ Tô lại, nói với Tô Kiến Quốc:
Bố, bố đi lấy tờ giấy với cây bút ra đây đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.