Chương 440: Tô hòa bị tống tiền
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1326 chữ
- 2022-02-06 07:14:17
Càng khiến cho người của căn cứ thí nghiệm hạt nhân kinh ngạc là lượng cát trong hoang mạc lại lún xuống sâu đến mấy mét, lộ ra lớ8p nham thạch ở phía dưới tầng cát.
Giáo sư Tô này, đặt một thứ to đùng như thế ở đây, liệu có bị đổ xuống không...
Đới 3Dục hơi lo lắng.
Suy nghĩ của Tô Hòa rất đơn giản, chờ đến ngày này năm sau thì con cô cũng sinh ra rồi, thành phố Tương Lai cũng đã xây xong. Lúc đó cô sẽ có đủ sức để nghiên cứu hạt nhân phản ứng tổng hợp cùng Đới Dục.
Thế nhưng, không biết Đới Dục cố tình hiểu sai hay vẫn không nghe rõ ý của Tô Hòa mà lại bất ngờ nắm lấy tay cô, vui mừng đến nỗi giọng nói của ông cũng vô cùng kích động:
Giáo sư Tô, căn cứ thí nghiệm hạt nhân của chúng tôi có thể đợi một năm!
Đới Dục gật đầu, nghĩ một hồi liền thử dẫn dắt Tô Hòa theo phương hướng ông muốn nói:
Tôi thấy lý luận mà Giáo sư Tô dùng lần này là hạt nhân phản ứng tổng hợp, thiết bị được dùng cũng là nhóm thiết bị mà năm đó chúng tôi dùng để chế tạo bom hydro, không biết Giáo sư Tô có nghĩ tới việc công khai lĩnh vực hạt nhân phản ứng tổng hợp này không?
Cô cũng biết đấy, nếu như kỹ thuật này được công khai thì lĩnh vực nguồn năng lượng của nước ta sẽ bước sang một trang mới. Đến lúc đó, với ba loại năng lượng Protium, Deuteri, Tritium kề vai sát cánh thì tối thiểu trong một ngàn năm, nước Z sẽ không cần phải lo về vấn đề nguồn năng lượng nữa.
Tô Hòa lật ra một cái túi vải bố trên mô-tô đi sa mạc, lại lấy từ bên trong ra mấy cái búa rồi nói:
Nếu9 bảo đổ liền đổ thì tôi nghiên cứu những thứ này còn có nghĩa lý gì? Đi thôi, đến gần nhìn xem, thử đập một ít tiêu bản nham thạc6h từ bên trên xuống, xem thử nham thạch đã được năng lượng hạt nhân gắn kết cứng rắn đến cỡ nào, có thể đỡ lấy cả một hòn đảo hay5 không.
Đới Dục run sợ trong lòng, cầm một cái búa địa chất đi cùng Tô Hòa đến vị trí phía dưới
chiếc ô lớn màu vàng đất
. Nhìn từ xa, nó cũng không quá thô to, nhưng khi bước vào trong nhìn mới phát hiện, phần cán của ô đã chiếm diện tích tới một trăm sáu mươi, một trăm bảy mươi mét vuông, mà phần tán ô lại càng lớn, ít nhất cũng phải từ hai đến ba héc-ta.
Lúc Tô Hòa đến căn cứ thí nghiệm hạt nhân Lop Nur làm thí nghiệm thì người ở phía trên đã gọi điện thoại cho Đới Dục và nghiêm túc giới thiệu với ông về nhiệm vụ trong chuyến đi lần này của Tô Hòa. Về những điểm liên quan đến tác dụng của
Hạt nhân Mizushima siêu cao
do cô nghiên cứu ra, mặc dù Đới Dục không thể nói là biết hết, nhưng ông cũng biết được tám chín phần mười.
Đây là một thí nghiệm trọng đại liên quan đến an ninh hải phòng của quốc gia, nhưng lại hoàn thành chỉ trong không đến hai mươi ngày, khiến Đới Dục vô cùng bội phục Tô Hòa.
Tô Hòa hiểu ý Đới Dục nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cô lại lắc đầu nói:
Tôi đồng ý với quan điểm của ông, hạt nhân phản ứng tổng hợp đúng là quân chủ lực của nguồn năng lượng trong tương lai, nhưng kỹ thuật hiện nay còn quá non kém. Cho dù dùng hạt nhân phản ứng tổng hợp để phát điện thì ông Đới, ông có nghĩ tới không, làm sao chúng ta dự trữ hết bấy nhiêu lượng điện năng được tạo ra trong khoảng thời gian ngắn từ hạt nhân phản ứng tổng hợp? Máy bay bay trên trời vẫn luôn dựa vào dầu hoả hàng không và động cơ đốt, mà ô tô chạy trên đường cũng dựa vào dầu hỏa, chỉ có lĩnh vực dân sinh mới lệ thuộc tương đối lớn vào điện năng. Nếu như muốn thúc đẩy kỹ thuật hạt nhân phản ứng tổng hợp trên mọi mặt thì phải đợi tất cả các lĩnh vực tương ứng cùng phát triển, nếu không, cho dù có chế tạo ra một thanh gươm báu của ngành năng lượng thì chúng ta cũng không có chỗ để sử dụng.
Ngay khi Đới Dục đang cảm thấy bất đắc dĩ vì cho rằng Tô Hòa cũng không coi trọng lĩnh vực hạt nhân phản ứng tổng hợp thì Tô Hòa lại đột nhiên nói:
Thế này đi, bên ông Đới vẫn cứ tiếp tục nghiên cứu đạn hạt nhân đi. Chờ ngày này năm sau, khi thành phố Tương Lai hoàn thành về mọi mặt, lúc đó chúng ta lại nghiên cứu về hạt nhân phản ứng tổng hợp, ông thấy được không?
Đới Dục cầm búa địa chất, dùng sức nhắm ngay một khối đá nhô lên mà gõ. Ngay lập tức, tia lửa văng khắp nơi, gang bàn tay của ông cũng bị lực phản chấn làm cho đau nhói. Song, ông không hề mất hứng mà ngược lại rất vui vẻ.
Đây là thứ cần dùng để tạo ra một hòn đảo đấy, nếu như không cứng rắn thì sao có thể dùng được?
Đới Dục lại dùng búa đập
Bùm bùm
thêm mấy lần, nhưng ngoại trừ tia lửa thì không thấy có gì rơi ra cả. Thấy vậy, ông cũng chẳng thèm lãng phí sức lực nữa mà chuyển búa sang cho trợ thủ bên người, vừa lau mồ hôi vừa hỏi Tô Hòa:
Giáo sư Tô, thí nghiệm này đã thành công, tiếp theo cô có dự tính gì?
Tô Hòa vẫn đang dùng búa kiên nhẫn gõ vào tảng đá, trong giọng nói hơi hổn hển:
Chờ thủ đô gửi bản đồ địa chất của Nam Hải tới cho tôi, sau đó căn cứ vào sự khác biệt của kết cấu địa chất mà thiết kế ra hạt nhân Mizushima siêu cao phù hợp, đồng thời thông báo cho bên hải quân ở Nam Hải làm tốt công tác chuẩn bị. Vì hạt nhân Mizushima siêu cao chỉ là một cấu trúc ổn định tạm thời, thời gian duy trì lâu nhất vào khoảng 144 giờ, nhất định phải kiểm soát để phí tổn thời gian từ lúc tạo ra cho đến khi đưa vào sử dụng gói gọn trong vòng sáu ngày. Nếu không, chỉ e lực ràng buộc hạt nhân của hạt nhân Mizushima siêu cao sẽ bị rò ra, đến lúc đó tất sẽ thành một trận tai họa chưa từng có.
Tôi cũng không yêu cầu xa vời gì, chỉ cần thành phố Tương Lai có thể giải quyết vấn đề kinh phí của việc nghiên cứu hạt nhân phản ứng tổng hợp là được. Chắc cô không biết chứ bây giờ chúng tôi muốn xin một chút kinh phí từ người ở phía trên thì phải xin hết ông này tới bà kia, nhưng rồi kinh phí tới tay cũng không bao nhiêu. Nếu bên cô đã đáp ứng, vậy thì sang năm chúng tôi sẽ trực tiếp lấy kinh phí từ thành phố Tương Lai!
Mí mắt Tô Hòa giật một cái, cô cũng biết thứ như căn cứ thí nghiệm hạt nhân là một nơi đốt tiền, liền vội hỏi:
Đại khái là cần bao nhiêu tiền?
Nụ cười trên mặt Đới Dục thoáng cứng đờ, ông khoát tay nói:
Không nhiều lắm đâu, một năm hai tỉ là đủ rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.