Chương 450: Giáo sư tô làm người phát ngôn cho cá hộp


Tô Hòa được quan tâm như vậy cũng ngại, cô vội lấy tiền ra trả nhưng ông chủ nhất định không lấy. Tô Hòa lại là người ngang ngạnh8, sao có thể tự tiện nhận đồ của người ta, hai người cứ đưa qua đưa lại, suýt chút nữa cãi nhau vì mười tệ.

Cuối cùng vẫ3n là bà chủ nghe thấy động tĩnh rồi ra can ngăn.
Tô Hòa thoáng khó xử, họ định mời cô làm người phát ngôn cho đồ hộp sao?
Theo lẽ thường đương nhiên phải có phí phát ngôn, nhưng nhìn những con người thật thà chất phác này, cô thực sự không đành lòng mở lời!
Thấy Tô Hòa vẫn không hiểu, bà chủ cười cười rồi nói:
Hôm trước sau khi nghe cô nói chúng tôi có thể làm đồ ăn đóng hộp để bán, con trai và con gái tôi lập tức liên lạc với các nhà máy thực phẩm. Vừa hay nhà tôi còn chút tiền tích cóp, hai chị em chúng thuê luôn nhà máy đó, mời nhân viên kỹ thuật giỏi đến, khi nãy hai đứa còn đang nghiên cứu cách chế biến cá đóng hộp đó!


Nếu có thể kinh doanh cá đóng hộp, người dân trong thôn cũng không cần lo chuyện hải sản đánh bắt được không bán nổi. Mọi người đều đang khen hai đứa con nhà tôi thông minh, nhưng chúng tôi biết, nếu không nhờ một câu nói ngày đó của cô, chúng tôi nhất định không nghĩ ra ý này! Vì vậy số tiền này chúng tôi không thể nhận, nếu hai đứa con nhà chúng tôi có thể làm được cá đóng hộp, cô muốn ăn bao nhiêu, chúng tôi tặng cô bấy nhiêu!

Bà chủ quán cơm nói với con trai con gái:
Sao hai đứa không thử nghĩ xem, cho dù chúng ta có mở xưởng sản xuất hàng đóng hộp, chỉ với khả năng của chúng ta và mặt mũi của hai chị em các con thì có thể làm được đến đâu? Bán ở tỉnh Đông Việt sao, ở đây làm gì có nhà nào thiếu cá ăn?


Những thứ này chỉ có bán ở những vùng không giáp biển và không có sông như phía Tây và phía Bắc mới có người mua. Các con nghĩ thử xem, các con có khả năng bán đi xa như thế à? Phép vua còn thua lệ làng, nhà chúng ta được đến đâu các con cũng hiểu, cho dù có đưa được sản phẩm đến phía Tây hay phía Bắc cũng không thể đảm bảo được!

Tô Hòa khoát tay:
Vậy sao được? Sản xuất đồ đóng hộp rất tốn kém, sao tôi có thể lấy không của mọi người? Hơn nữa tôi cũng không thiếu chút tiền này. Đối với tôi, việc mọi người có thể sống cuộc sống thoải mái chính là chuyện tuyệt vời nhất.

Bà chủ quán cơm hớn hở, quay vào nhà cầm ra một hộp dầu Vạn Tử Thiên Hồng, chỉ hình người trên đó rồi nói:
Giáo sư Tô, tôi đề xuất với hai đứa con việc in hình cô lên bao bì bên ngoài, giống hộp dầu Vạn Tử Thiên Hồng này đó, cô thấy sao?

Bà chủ quán cơm như biết đọc suy nghĩ của người khác, chưa chờ Tô Hòa nói chuyện phí phát ngôn, bà đã nói kế hoạch của mình:
Ý tưởng này do Giáo sư Tô nghĩ ra, chúng tôi chỉ làm theo hướng đi cô chỉ, lại còn muốn mượn danh tiếng của cô để tăng danh tiếng cho cửa hàng, chứ không cứ mang đi bán vậy, liệu có ai dám mua... Vì thế tôi đã thương lượng với hai đứa con nhà mình, sau khi trừ đi tiền vốn bỏ ra, tiền lãi chúng tôi sẽ gửi cho cô sáu phần, cô thấy sao?

Ban đầu hai người con của bà chủ không đồng ý với ý kiến này, bọn họ dốc sức làm mà chỉ nhận được bốn phần lợi nhuận quả thực không cam lòng, nhưng người sống bao nhiêu năm nay như bà chủ, đương nhiên có tầm nhìn hơn hai người con trẻ, có thể nghĩ đến những việc mà hai đứa con không nghĩ tới.

Vì thế các con phải nghe lời mẹ, phải dựa hơi Giáo sư Tô, cáo mượn oai hùm cũng được, có danh tiếng của Giáo sư Tô, không còn ai dám có ý đồ với việc buôn bán của chúng ta nữa! Hơn nữa, Giáo sư Tô lại nổi tiếng như vậy, nếu nói với mọi người Giáo sư Tô rất thích ăn đồ nhà chúng ta, nhất định ai cũng muốn nếm thử xem sao, đến lúc đó còn lo không bán được sản phẩm à?

Con gái bà chủ vẫn không từ bỏ được sáu phần lợi nhuận kia, chuẩn bị nói lại thì thấy em trai gật đầu:
Được, con nghe mẹ! Nếu không có Giáo sư Tô, chúng ta cũng không nghĩ ra ý tưởng này, sau này mượn chút danh tiếng của Giáo sư Tô để bán hàng, nhất định sẽ tốt hơn việc chúng ta tự đi lên, nhường cô ấy sáu phần lợi nhuận cũng đáng!


Ông già này, sao ông không biết suy nghĩ chút nào vậy? Giáo sư Tô đang9 mang thai, lại chỉ cho chúng ta cách phát tài, nhỡ đâu ông đụng phải người ta thì phải làm sao?

Bà chủ dạy dỗ ông chủ 6một hồi rồi quay qua nhận lỗi với Tô Hòa:
Xin lỗi Giáo sư Tô... ông già nhà tôi tính tình khó chịu vậy đấy, tôi sửa mãi vẫn khô5ng được. Những món này không cần trả tiền đâu, coi như nhà tôi mời giáo sư một bữa.


Con sáng suốt đấy!


Bà chủ khen con trai, thấy con gái vẫn nhăn mày nhăn mặt, dở khóc dở cười tính cho con gái xem.


Niếp Niếp, mẹ không muốn giải thích gì nữa, chỉ có tính cho con xem. Con cũng biết bố mẹ bán cá từ rất lâu rồi, cũng biết giá bán nhà chúng ta rẻ hơn người ta nhiều, lẽ ra chúng ta sẽ kiếm được ít tiền hơn, nhưng con có biết không, cuộc sống của nhà chúng ta vẫn tốt hơn rất nhiều nhà khác. Trước giờ nhà chúng ta không bao giờ lo không bán được cá, nhà người ta chỉ bán được hai sọt, nhà chúng ta lại có thể bán được năm sọt. Tính từng con cá đương nhiên chúng ta không bằng người ta, nhưng nếu tính chung lại, có nhà nào kiếm được nhiều như nhà chúng ta sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.