Chương 452: Giáo sư tô, cuối cùng cô cũng trở lại rồi!


Chắc Khoa Y học của Thanh Đại đã khai giảng rồi mà cô thân là viện trưởng danh dự của Khoa Y học, mặc dù đã gặp hầu hết các giáo sư, phó giáo sư 8và giảng viên nhưng lại chưa triển khai cuộc họp đầu năm. Lẽ ra, cô phải giảng bài đầu tiên cho học sinh mới, nhưng đến giờ, việc này cô cũng ch3ưa làm.

Khoa Y bên Đại học Thủ đô thì không cần lo lắng, dẫu sao chương trình dạy của cô là học kỳ mùa xuân, kỳ mùa thu không đến trường9 cũng không sao.
Tô Hòa đến Khoa Cơ khí trước. Khi cô bước vào phòng làm việc, phát hiện bên trong chật kín người. Trừ bàn làm việc của cô và bàn của Bành Cẩm Trình, những chiếc bàn khác đều được ngồi kín, đồ không để trên bàn được đều đặt bên cạnh cái vali. Có người cúi đầu đọc sách, có người thấp giọng trò chuyện, bên bàn Bành Cẩm Trình có vài sinh viên, hình như Bành Cẩm Trình đang nói gì đó với các đàn em.
Cửa phòng bị đẩy ra, gần như mọi người đều ngẩng lên, rất nhiều người mới nghe tên Tô Hòa mà chưa từng gặp cô, bây giờ thấy một người phụ nữ đang mang thai đến, ai cũng nghi ngờ.
Tô Hòa liếc anh, tháo dây an toàn:
Ngớ ngẩn, anh mau đem chỗ cá kia đến tứ hợp viện đi, cứ để trong hộp không tốt đâu.

Tần Nguyên:
...

Bành Cẩm Trình thì ngược lại, vừa nhìn thấy cô thì kích động đứng lên:
Giáo sư Tô, cuối cùng cô cũng trở lại rồi!

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh.
Tô Hòa tùy tiện gọi một nữ sinh đang ngồi cạnh cửa:
Bắt đầu từ em đi.

Nữ sinh đó hơi đỏ mặt:
Giáo sư tô, em là nghiên cứu sinh của Học viện Công nghệ Thông tin. Chuyên môn ban đầu của em là nghiên cứu các hệ điều hành, nhưng khi nhập học, bên kia đột nhiên nói ngành này bị hủy bỏ, vì thế mà phải chuyển sang ngành nghiên cứu Internet. Sở trưởng Trần nói hiện tại trong nước chỉ có cô nghiên cứu vấn đề này, thế là em đã đến Thanh Đại. Chúng em là sinh viên được đào tạo theo hệ liên kết giữa đại học Thanh Đại và Học viện Công nghệ Thông tin.

Tô Hòa cười một tiếng rồi đi đến bàn làm việc của mình, kéo ghế ra ngồi xuống, lấy bút và giấy trong ngăn kéo ra rồi nói:
Vừa xuống máy bay, tôi đoán những sinh viên vừa gia nhập nhóm dự án chắc cũng đều đến cả rồi, không yên tâm nên đến đây luôn.


Những nghiên cứu sinh theo tôi đều ở đây cả đúng không? Mọi người nói sơ qua về chuyên ngành của mình trước khi thi nghiên cứu sinh đi, tôi sẽ lập một hồ sơ đơn giản, sau đó bắt đầu đề ra phương án đào tạo cho mọi người. Không biết một tháng tôi không có ở trường này mọi người đã làm những gì, bây giờ tôi trở lại rồi, tất cả đều phải đi vào nề nếp, phải lên lớp thì không thể bỏ, phải làm nghiên cứu cũng không được xao nhãng.

Em thấy áy náy với sinh viên mà không thấy áy náy với chồng mình sao?
Người ở trước mặt em mới là người chồng cùng em đi đến già đây!
Tương lai còn dài!
Còn dài!
Tô Hòa:
...

Sao Sở trưởng Trần Đại Quang làm mà không nói lời nào vậy, chuyện quan trọng như thế cũng không thương lượng với cô mà đưa người đến đây luôn à?
Tần Nguyên còn đang đợi Tô Hòa trả lời, cho dù là
có thể
hay
không thể
anh cũng đều có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng không ngờ Tô Hòa lại không trả lời anh vấn đề này mà vội vàng nói với anh:
Đi nhanh lên, em phải nhanh chóng trở về Thanh Đại. Em phải đến xem những sinh viên em nhận thế nào rồi, cả những sinh viên trong nhóm dự án nữa. Khai giảng gần một tháng rồi mà em không hề xuất hiện, thực sự hơi áy náy. Anh đem cá về bên tứ hợp viện hâm nóng đi, không cần nấu cơm tối nữa, ăn ở tứ hợp viện luôn!

Tần Nguyên:
...

Tô Hòa như nghe thấy tiếng lòng Tần Nguyên, nhìn anh bằng ánh mắt an ủi:
Tương lai chúng ta còn dài, phải sắp xếp ổn thỏa cho những sinh viên kia đã, chuyện khác để tối nói sau!

Sợ Tần Nguyên lái xe chậm, Tô Hòa đuổi anh sang ghế phụ còn mình ngồi vào ghế lái, lái nhanh như bay, chưa đến nửa tiếng, cô đã lái xe vào cổng Thanh Đại, dừng xe cạnh Tứ Hợp Viện.

Tổng cộng có bao nhiêu người là sinh viên của Học viện Công nghệ Thông tin? Tất cả đứng lên đi.
Tô Hòa nói.
Một loạt mười mấy người đứng lên, Tô Hòa thầm
thăm hỏi
sở trưởng Trần Đại Quang và các thành viên của Học viện Công nghệ Thông tin một lượt, sau đó mới khẽ cười, nói với các sinh viên này:
Nếu Sở trưởng Trần đã liên lạc với bên phía Thanh Đại, đương nhiên tôi rất hoan nghênh mọi người. Tôi không biết Thanh Đại và Học viện Công nghệ Thông tin sắp xếp thế nào, nếu có tiết học thì đến nghe đi, sau đó đi mượn những cuốn sách trong danh sách này đọc.

Còn Đại học Khoa học Kỹ thuật Quốc phòng... Tô Hòa cảm thấy, có lẽ các lãnh đạo ở đây cũng thông cảm được cho cô. Ngay 6cả lễ khai giảng của Thanh Đại và Đại học Thủ đô mà cô còn không đến nên đương nhiên càng không thể đến tỉnh Tương Nam dự lễ khai giảng của Đại 5học Khoa học Kỹ thuật Quốc phòng được rồi. Nhưng Tô Hòa thấy cô vẫn nên gọi điện thoại cho họ, phần tiền lương kia không thể nhận không được.
...
Tần Nguyên ngồi bên cạnh nhìn cô đầy ân cần, nói:
Giáo sư Tô, em đồng ý với anh, tương lai hai chúng ta còn dài!

Chữ cuối cùng anh nói như đang nghiến răng vậy.
Tương lai!
...
Tốc độ viết của Tô Hòa rất nhanh, gần như là múa tay trên giấy. Những sinh viên đứng đó nhìn cô nhanh chóng viết xong 4 tờ giấy, chỉ có thể há hốc mồm.

Tô Hòa đưa danh sách đã viết xong cho nữ sinh kia, dặn dò:
Phần lớn những cuốn sách trong đây đều không tìm được ở Thanh Đại, các em về Học viện Công nghệ Thông tin tìm đi. Ở Học viện Công nghệ Thông tin chỉ có một quyển, các em xin phép dùng máy photocopy sao ra nhiều bản... Bỏ đi, để tôi gọi điện thoại cho Học viện Công nghệ Thông tin, bảo họ gửi những tài liệu này đến nhà xuất bản Thanh Đại để xuất bản.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.