Chương 538: Tương lai đã đến


Trên thực tế, dưới sự hợp tác giữa Trung tâm nghiên cứu kỹ thuật thông tin của thành phố Tương Lai và các doanh nghiệp truyền thông h8àng đầu trong nước, tất cả các đường dây đều đã được mắc nối xong, chỉ còn chờ thành phố Tương Lai cấp quyền xuất khẩu ra bên ngoài.3 Sau đó, chỉ trong vòng ba giây, có thể xâu chuỗi tất cả các máy tính có kết nối Internet ở nước Z lại với nhau.

Mà thành ph9ố Tương Lai đang đối mặt với việc cấp quyền mở các đầu nối mạng Internet máy tính toàn quốc, chỉ cần di con chuột, nhấp vào thời gia6n xác nhận là được.

Lúc này tôi xin tuyên bố: Vào đúng mười hai giờ đêm hôm nay, thành phố Tương Lai của chúng ta chính thức bước vào giai đoạn phát triển thứ hai. Nhiệm vụ cụ thể trong giai đoạn phát triển thứ hai này đã được phân loại và gửi đến hệ thống làm việc cá nhân của mọi người, mọi người có thể chọn xem các tệp đính kèm ở phía dưới cùng của email để biết nhiệm vụ nghiên cứu trong giai đoạn tiếp theo của bản thân.


Để chúc mừng thời khắc này đã đến, năm nay sẽ đặc biệt thưởng thêm nửa năm tiền lương nữa, đồng thời giữ nguyên tiền thưởng ban đầu, tăng thêm tiền thưởng dựa vào cống hiến và lao động của từng người. Số tiền thưởng tương ứng mà mọi người được nhận cũng đã được gửi về hệ thống tài vụ cá nhân, mong mọi người chú ý kiểm tra và nhận. Bất cứ lúc nào mọi người cũng có thể đăng ký nhận và đương nhiên cũng có thể sử dụng để mua quỹ công ích do thành phố Tương Lai mở để giữ được giá trị tăng thêm.

Email này được gửi rất đột ngột, rất nhiều người vẫn đang làm việc thì đột nhiên một cửa sổ hiện lên, chia đôi màn hình máy tính ra, email mà Tô Hòa vừa mới soạn thảo xuất hiện trên màn hình.

Tương lai đã đến, chúng ta cùng nhau cố gắng, không quên mục đích ban đầu, vượt qua thử thách tiến về phía trước.
Câu nói này đã khiến nhiều người đọc xong cảm động cay mắt.

Tương lai đã đến, chúng ta cùng nhau cố gắng, không quên mục đích ban đầu, vượt qua thử thách tiến về phía trước.

Sau khi soạn thảo xong, Tô Hòa kiểm tra lại một lần, chọn hai đường liên kết rồi gắn vào vị trí đính kèm phía dưới cùng của bức email, mở phần người nhận, lựa chọn mục
toàn bộ
rồi nhấp chuột gửi.
Tô Hòa ngồi trong phòng làm việc, mở hệ thống làm việc của thành phố Tương Lai ra, đăng ký tài khoản cho5 riêng mình. Sau khoảng ba mươi giây chờ đợi, cô vào được giao diện làm việc của mình, bắt đầu soạn thảo một email gửi tới tất cả các nhân viên làm việc ở thành phố Tương Lai.

Tất cả các chiến sĩ đã phấn đấu cho thành phố Tương Lai từ trước đến nay, trải qua năm năm không ngừng cố gắng, giai đoạn xây dựng đầu tiên của thành phố Tương Lai đã xong xuôi toàn bộ.

Mùa xuân, mùa hè, mùa thu thì còn tạm ổn, chỉ là nhìn vào mấy sợi tóc lưa tha lưa thưa trên đỉnh đầu của mọi người thì hơi mắc cười nhưng đến mùa đông, dường như tất cả mọi người đều phải đội một chiếc mũ lên đầu, bằng không bọn họ sợ quả đầu lưa thưa kia sẽ bị đông đá mất.
Lúc đầu Tô Hòa hứa hẹn tặng dầu gội nuôi dưỡng tóc và dầu mát xa cho Viện nghiên cứu công nghệ thông tin nhưng vì dạo gần đây có quá nhiều công việc lặt nhặt nên cô đã quên béng. Tuy rằng Trung tâm nghiên cứu dược học của thành phố Tương Lai vẫn luôn có một nhóm nghiên cứu khoa học cố gắng hết sức để giải quyết vấn đề rụng tóc nhưng đáng tiếc là thành quả nghiên cứu đạt được không khả quan lắm.
Tô Hòa không khỏi ngạc nhiên, cô hỏi Tần Nguyên:
Trung tâm nghiên cứu an toàn thực phẩm và Trung tâm nghiên cứu dược học có mâu thuẫn gì với nhau à? Sao bọn họ treo cả biểu ngữ ở đây vậy?

Tần Nguyên bật cười:
Em không biết à... bây giờ Trung tâm nghiên cứu dược học chìm trong sự tấn công của mọi người rồi. Người ngoài thường hâm mộ mức tiền lương cao của nhân viên thành phố Tương Lai chúng ta nhưng tự chúng ta mới biết được rõ ràng những gì mình trải qua vất vả đến mức nào. Không nói đến gì khác, chỉ nói đến đường chân tóc của những nhân viên nghiên cứu ở đây, em nhìn xem, nó cao đến đâu rồi?

Các nhân viên công tác đã gia nhập thành phố Tương Lai này hơn bốn năm. Gần năm năm qua, bọn họ đã
đốt cháy
chính mình để cống hiến ánh sáng và nhiệt huyết cho thành phố Tương Lai. Rất nhiều người trong số họ chỉ làm một con ốc vít nho nhỏ trong
bộ máy khổng lồ
là thành phố Tương Lai nhưng đối với việc thúc đẩy các giai đoạn phát triển ở thành phố Tương Lai, mỗi người đều đang phát huy tác dụng mà không gì thay thế được.
Thực ra chẳng có mấy người thực sự để ý đến câu chuyện tiền thưởng được nhắc tới trong thư. Dù sao không ít người trong số họ đã tạo ra được thành quả nghiên cứu khoa học mà ở thành phố Tương Lai, các nhân viên nghiên cứu khoa học chưa bao giờ phải lo lắng chuyện kết quả nghiên cứu khoa học có thể được chuyển hóa hay không. Bọn họ chỉ cần chia tiền lợi nhuận từ thành quả của các nghiên cứu khoa học đó là đã đủ để trở nên giàu có. Điều duy nhất bọn họ để tâm chính là tình trạng rụng tóc quá đà.

Có lẽ em không nhớ được những người khác, nhưng chắc hẳn sẽ có ấn tượng với Tiểu Lý ở ô cửa sườn heo muối tiêu chứ nhỉ! Cậu ta là người chịu trách nhiệm nghiên cứu kiểm định thuốc sử dụng trong nông nghiệp ở Trung tâm nghiên cứu công trình an toàn thực phẩm. Năm xưa sau khi cậu ta tốt nghiệp thạc sĩ Đại học Nông nghiệp đã gia nhập thành phố Tương Lai chúng ta, chính anh là người phụ trách phỏng vấn cậu ta, lúc đó đầu của cậu nhóc đấy còn đầy tóc đen rậm rạp, bây giờ mới có năm năm, cậu ta đã sắp trọc rồi.


Vợ của Tiểu Lý làm ở Phòng tài vụ, ngày nào cũng than thở oán giận với Trường Tranh là áp lực công việc ở thành phố Tương Lai nặng quá, sắp hành chồng cô ấy trọc luôn rồi. Trường Tranh nghe cô ấy than thở phiền không chịu nổi, mấy ngày trước đã nói chuyện với anh, chuẩn bị tìm người làm công tác tư tưởng cho Tiểu Lý và vợ cậu ấy, tốt nhất là làm một khóa giáo dục tư tưởng chính trị, tăng tính giác ngộ lên chút!

Mọi người đang chờ đợi Trung tâm nghiên cứu dược học có thể nghiên cứu phát triển loại dầu gội nuôi dưỡng tóc, ngay cả nhân viên nghiên cứu công trình an toàn thực phẩm ở thành phố Tương Lai kiêm đầu bếp ở nhà ăn cũng không kiềm chế được treo một tấm biểu ngữ giữa căn tin:
Nếu như các anh em ở Trung tâm nghiên cứu dược học không cố gắng, sau này tôi sẽ cắt cơm của mấy người!

Lúc Tô Hòa và Tần Nguyên đến căn tin ăn cơm, hai người lập tức nhìn thấy tấm biểu ngữ bắt mắt kia.
Tô Hòa nhai xong chỗ đồ ăn trong miệng, nhìn sang Tần Nguyên, xác nhận đường chân tóc của anh không bị trọc cao, lúc này cô mới yên tâm nói:
Chuyện này nhằm nhò gì, lát nữa về em viết một đơn thuốc cho, sau đó anh gửi đơn thuốc đó cho Ban chuyển hóa bản quyền, bảo họ mau chóng đến tỉnh D sắp xếp sản xuất dựa theo đơn thuốc này là được.

Đối với người khác thì đây là chuyện lớn, vấn đề lớn, bệnh nặng, nhưng đối với Tô Hòa mà nói, đây chỉ là một chuyện cỏn con mà thôi.
Tần Nguyên gật đầu đồng ý rồi vừa ăn cơm, vừa nhìn trộm cô. Anh nhận ra mình đã kết hôn với cô nhiều năm nhưng dường như gương mặt của cô vẫn chưa hề thay đổi. Tuy nói quá trình lão hóa của phụ nữ trước ba mươi tuổi sẽ không quá rõ ràng nhưng người như Tô Hòa - đầu không có lấy một cọng tóc bạc, trên mặt không hề có vết nhăn của năm tháng thì vẫn rất hiếm gặp, có thể nói gần như là kỳ tích vậy.

Tần Nguyên ma xui quỷ khiến hỏi:
Tô Hòa, em nói xem, liệu có khi nào có một ngày, tóc của anh đã bạc trắng rồi mà em vẫn trẻ trung xinh đẹp như vậy không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.