Chương 539: Em sẽ cùng anh già đi
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1350 chữ
- 2022-02-06 07:16:46
Sắc mặt của Tô Hòa thay đổi trong phút chốc, cô vứt chiếc đũa lại rồi chạy ra phía ngoài căn tin.
Người khác khôn8g biết ngọn hải đăng kia là gì nhưng sao mà Tô Hòa lại không biết được chứ?
Cuộc đời là con đường một chiều, không có nhiều nếu như tới vậy, chỉ có hậu quả và kết quả.
Tần Nguyên vẫn không biết mình đã bị Tô Hòa
ghi hận
. Anh vẫn đang ngây ngốc bưng một cốc nước ấm tới, đưa cốc nước vào tay Tô Hòa và nói:
Anh thấy sắc mặt em không được tốt lắm, uống ngụm nước ấm cho tỉnh lại đi. Em hiểu y thuật, biết cần uống thuốc gì, em tự điều chế thuốc đi, đừng có cậy mạnh.
Tô Hòa nghĩ tới những lời mà cô đã nói với Tần Nguyên trong căn tin ở thành phố Tương Lai, nụ cười của cô có đôi chút thảm thương, nào có ai cứ mãi trẻ tuổi xinh đẹp cơ chứ?
Nếu như nói theo một cách vô cùng không biết điều thì nếu không có Tần Nguyên, cô cũng sẽ không sinh Tần Không, nếu không có Tần Không, cô cũng sẽ không đi vào trong tháp Tán Linh, nếu không vào trong tháp Tán Linh, cũng không sẽ không bước tới con đường cùng này... Tô Hòa vén phần tóc đang rủ xuống ra sau tai, quyết định để Tần Nguyên ngủ ngoài phòng khách một tháng.
Sắc mặt của Tô Hòa càng trở nên tiều tụy hơn.
Cho dù cô có tu vi Dược Đế nhưng cũng không thể toàn thân ra khỏi tháp Tán Linh. Cô vừa phải để ý tới Tần Không, tập hợp lại những tinh hoa mà tháp Tán Linh hấp thu từ cơ thể của Tần Không, vừa phải phong ấn những sinh linh vốn được nhốt bên trong tháp Tán Linh, trong khi đó còn phải chống cự lại sự trói buộc và hấp thu từ tháp Tán Linh với cô.
Câu cuối cùng Tần Nguyên nói ra chỉ là để an ủi Lý Thục Phân và Tô Kiến Quốc còn chính bản thân anh cũng không tin.
Nếu như cô nhóc Tần Tĩnh Tĩnh ra ngoài chơi quên về nhà, vậy thì tại sao đến cả đám người trong bộ phận an ninh cũng không tìm thấy cô bé? Làm sao cô bé lại có thể đột nhiên biến mất trong camera theo dõi như vậy?
Ngọn hải đăng đó chính là tháp Tán L3inh mà cô cố tình xây dựng lên, bên trong đó giam giữ rất nhiều kẻ ngoại tộc không đồng ý với hiệp ước của Linh giới, cũ9ng có một vài phần tử bất hợp pháp từ nơi khác chạy tới muốn gây rối ở nước Z, cuối cùng bị Ban Điều tra tình hình đặc b6iệt phát hiện và bị Ban Điều tra tình hình đặc biệt kết hợp với Linh giới truy bắt.
Nói tóm lại, những kẻ bị gia5m giữ trong ngọn hải đăng kia đều là những kẻ vô cùng hung ác, căn bản người bình thường không thể xông vào, nếu như Tần Không đi nhầm vào trong tháp Tán Linh... ngay cả Tô Hòa cũng không dám nghĩ tới hậu quả.
Trước đây khi ở cảnh giới Dược Hoàng, cô không dám tùy tiện xông vào tháp Tán Linh. Bây giờ tuy cô đã bước vào cảnh giới Dược Đế, đã mạnh mẽ hơn cảnh giới Dược Hoàng không biết bao nhiêu lần nhưng trong lòng cô vẫn không chắc chắn. Dù cô hiểu rõ mỗi một kếu cấu của tháp Tán Linh, cô cũng không tự tin mình sẽ toàn thân bước ra khỏi nơi này.
Còn nếu như trông cậy vào bộ phận an ninh của thành phố Tương Lai tìm Tần Không thì không biết phải tìm tới ngày tháng năm nào.
Thấy Tần Nguyên trở về, nước mắt của Lý Thục Phân lã chã tuôn rơi:
Nguyên Tử, tại mẹ không tốt, mẹ không nên để bọn nhỏ tự ra ngoài chơi đùa. Nếu như mẹ đi theo sau bọn chúng, nhất định chuyện thế này sẽ không xảy ra. Là mẹ có lỗi với con và con bé Hòa, vốn mẹ đã chẳng có bản lĩnh gì rồi, cũng chỉ có thể chăm sóc con cái, cơm nước giúp các con, kết quả bây giờ lại để đứa nhỏ đi lạc mất, là lỗi của mẹ...
Mẹ, ba đứa nhỏ này đều nhờ bố mẹ nuôi lớn mà, con với Tô Hòa bận rộn công việc, trong việc nuôi mấy đứa trẻ, mẹ mới là người có công. Chuyện đã xảy ra rồi, mẹ đừng hoảng hốt vội, chắc chắn Tô Hòa sẽ có cách thôi. Để con quay lại xem sao, nhờ bố mẹ trông chừng Tần Hải và Tần Lục, con cũng ra ngoài đi tìm, nói không chừng cô nhóc Tĩnh Tĩnh này đi tới đâu chơi rồi quên đường về, Tô Hòa sẽ nhanh chóng tìm ra thôi!
Tô Hòa mệt mỏi bế Tần Không về phòng rồi đặt cô bé lên giường, ánh mắt của cô hơi phức tạp. Một hồi lâu sau, cô ngưng tụ lại trong tay một chút dược linh, vẽ một ký hiệu lên trên không trung, rồi phong ấn lại trên trán của Tần Không.
Tĩnh Tĩnh, mẹ chỉ có thể làm được tới vậy cho con mà thôi.
Tần Nguyên theo sát phía sau Tô Hòa, cho dù anh đã dùng tốc độ nhanh nhất của mình nhưng vẫn không theo kịp cô. Anh biết bản lĩnh của cô nên không đi theo cô nữa mà về nhà an ủi Lý Thục Phân và Tô Kiến Quốc trước.
Hai ông bà vô cùng sợ hãi, Lý Thục Phân hối hận đến mức suýt chút nữa đâm vào tường, hai anh em Tần Hải và Tần Lục cũng rất sợ hãi, sắc mặt của bốn người đều rất khó coi.
Khuôn mặt Tô Hòa hơi trắng bệch nhưng quần áo coi như vẫn sạch sẽ. Tần Nguyên chỉ nghĩ là Tô Hòa bị dọa sợ, cũng không nghĩ theo chiều hướng quá tồi tệ, càng không chú ý tới vài sợi tóc bạc xuất hiện nơi tóc mai của cô, anh hỏi:
Tĩnh Tĩnh sao rồi? Con bé vừa mới đi đâu thế?
Không có gì đâu, chỉ là trốn vào trong bụi cây để chơi trốn tìm rồi ngủ quên thôi, em đã kiểm tra sơ qua cho con bé rồi, để con bé ngủ một giấc là được rồi.
Tất cả mọi điều đều cho thấy sự bất thường, nhưng bản thân Tần Nguyên lại bất lực.
Tần Nguyên vào nhà vệ sinh ngâm ướt khăn lông bằng nước ấm, rồi lau mặt cho hai anh em Tần Hải và Tần Lục. Ngay khi anh đang chuẩn bị ra ngoài tìm Tô Hòa và Tần Không thì đã thấy Tô Hòa bế Tần Không đi vào trong phòng.
Khi cô cứu Tần Không ra khỏi tháp Tán Linh, xoáy thuốc trong cơ thể cô đã bị tàn phá hơn một nửa. Không phải do cô khuyết thiếu dược linh mà đó là sự tàn phá của quy tắc, giống như là một cây kim đâm vào trong mạch máu của một người vậy, khi cây kim đó trôi vào trái tim con người theo sự lưu thông của máu, cũng là lúc con người phải chết.
Xoáy thuốc bị quy tắc tàn phá sẽ dần dần tan đi từng chút một, khi xoáy thuốc hoàn toàn biến mất, tu vi và tính mạng của Tô Hòa cũng sẽ đến lúc phải kết thúc.
Tô Hòa gật đầu đáp:
Anh trông con một lát đi, có thể con bé sẽ gặp ác mộng đó. Nếu như con đổ mồ hôi, anh nhớ phải chèn kín chăn cho con, đừng để bị cảm. Nếu con la hét, anh vỗ bả vai và lưng cho con, để con ngủ ngon một giấc. Em cũng hơi mệt, em về phòng nghỉ ngơi một lát.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.