Chương 540: Tô hòa đòi nợ
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1559 chữ
- 2022-02-06 07:16:45
Đương nhiên, ở một khía cạnh khác điều này cũng phản ánh năng lực vơ vét của cải của thành phố Tương Lai.
Ngoại trừ8 lĩnh vực giao thông vận tải, những lĩnh vực khác cũng có những thay đổi lớn, ví dụ như công tác tiếp viện phân bón phù hợ3p và công tác điều tra tài nguyên ruộng đất được Trung tâm nghiên cứu khoa học nông nghiệp tổ chức trên phạm vi toàn quốc;9 chính sách bảo đảm điều trị được thi hành trong nước do Trung tâm nghiên cứu y học cùng Trung tâm nghiên cứu dược học cùn6g nhau tổ chức... Những bánh răng nhỏ đó kéo theo cả bộ máy thành phố Tương Lai, mà bộ máy thành phố Tương Lai này lại rót5 thêm sức sống mênh mông hơn nữa vào nước Z.
Chẳng mấy chốc đã mấy năm trôi qua, thời gian trôi đi chắc chắn sẽ để lại dấu vết của năm tháng trên khuôn mặt Tô Hòa, những nếp nhăn nhàn nhạt đã xuất hiện bên khóe mắt cô, có điều chúng cũng không che lấp sự xinh đẹp của cô, ngược lại còn khiến khí thế trên người cô dịu dàng hơn nhiều.
Không đợi ông cụ Tiêu mở miệng, Tô Hòa đã đi trước một bước:
Ôi, tay nghề của mấy nhân viên cấp giáo sư cùng nghiên cứu viên đã đều rất tốt, tính toán gia vị đều sử dụng cân tiểu ly để cân, bảo đảm cho tất cả các nhân viên của thành phố Tương Lai có thân thể khỏe mạnh. Cháu cũng cho bọn họ một cơ hội để kết hợp giữa lý luận và kỹ thuật, phản ứng của mọi người đều rất tốt.
Hơn nữa, nhân viên nấu ăn trong căn tin cũng không dùng tới bao nhiêu người, một tháng cùng lắm là quay vòng một lần, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, coi như là hoạt động team building thôi! Dù sao thì hoạt động nghiên cứu khoa học có bận hơn nữa cũng phải dành thời gian ra để điều chỉnh lại chứ. Ông Tiêu, ông nói xem, chính sách này của thành phố Tương Lai bọn cháu quá nhân văn đúng không!
Ông cụ Tiêu nuốt một miếng cơm xuống, suýt nữa đã bị nghẹn. Ông cụ biết Tô Hòa đã đoán ra mục đích của mình nên cũng không giả ngu lừa đảo cô nữa mà nói thẳng:
Giáo sư Tô, chuyện là thế này, Bộ trưởng Cam nói với ta, trong rất nhiều lĩnh vực, thành phố Tương Lai đã thuộc tuyến đầu của thế giới rồi, hơn nữa thành phố Tương Lai còn thành lập chế độ kết hợp bồi dưỡng nhân tài với rất nhiều quốc gia khác. Thành phố Tương Lai các cháu không thể chỉ bồi dưỡng bạn bè quốc tế mà mặc kệ những học sinh bản địa chúng ta được!
Chuông cảnh báo trong lòng Tô Hòa rung lên, trực giác nói cho cô biết, mục đích lần này ông cụ Tiêu tới thành phố Tương Lai chắc chắn là để thăm dò!
Nhìn lại người mà ông cụ Tiêu đưa theo - Bộ trưởng Cam của Bộ Giáo dục - Cam Lâm, Tô Hòa đã có thể đoán được ý đồ chung chung của bọn họ rồi. Nếu bọn họ không phải ngắm trúng tiền của thành phố Tương Lai thì chính là ngắm trúng người của thành phố Tương Lai.
Mà ông cụ Tiêu lại nhắc tới mấy chữ
nhân tài không được trọng dụng
này, đáp án vô cùng rõ ràng!
Tay của nhân viên múc đồ ăn hơi run lên, có điều chờ tới khi anh ta cố ý tìm theo người kia thì mới phát hiện đã không tìm thấy bóng dáng người đó đâu nữa rồi.
...
Trong một phòng nhỏ yên lặng, ông cụ Tiêu, Bộ trưởng Cam, Tô Hòa và Tần Nguyên đều ở trong đó.
Cho đến lúc còn khoảng nửa năm nữa là hết nhiệm kỳ của ông cụ Tiêu, ông cụ đột nhiên muốn tới thành phố Tương Lai kiểm tra công việc, đi cùng ông cụ còn có cả Bộ trưởng Cam của Bộ Giáo dục.
Hai vị lãnh đạo này tới nhưng không báo trước. Ngoại trừ Tô Hòa, Tần Nguyên và Cố Trường Tranh ra, cũng chỉ có mình thư ký của Tần Nguyên biết có lãnh đạo lớn tới thị sát nhưng cụ thể là vị lãnh đạo nào, thư ký của Tần Nguyên cũng không được biết.
Ông cụ Tiêu bảo Tô Hòa đưa ông và Bộ trưởng Cam của Bộ Giáo dục đi tới từng trung tâm nghiên cứu khoa học. Khi nhìn thấy những thành quả kỹ thuật và lý luận nghiên cứu khoa học được phát đi phát lại trên màn hình điện tử đặt dưới những tòa nhà trung tâm nghiên cứu khoa học, ông cụ Tiêu cười rất tươi.
Thành phố Tương Lai rất lớn, ông cụ không thể tới thăm từng trung tâm nghiên cứu khoa học được. Sau khi đi một vòng cả buổi sáng, ông đi theo Tô Hòa đến căn tin trong thành phố Tương Lai để ăn trưa.
Bởi vì Tô Hòa cũng không báo trước cho căn tin của thành phố Tương Lai chuẩn bị nên sau khi ông cụ Tiêu xếp hàng đứng trước quầy gọi cơm mua được suất cơm bốn món mặn một món canh xong, nhân viên lấy cơm của căn tin mới muộn màng nhớ ra được người mà vừa rồi anh ta trông một cái đã thấy vô cùng quen mắt là ai!
Đó chính là người anh ta thường xuyên được thấy trên báo mà!
Ông cụ Tiêu ăn thử một miếng những món ăn vừa mới gọi, thật lòng khen ngợi:
Đồ ăn của thành phố Tương Lai ngon lắm, hương vị này cũng sắp vượt qua cả căn tin của Chính phủ rồi.
Chính phủ mà ông nói tới tất nhiên là căn tin dành riêng cho Chính phủ nhân dân tối cao rồi.
Tô Hòa mỉm cười, không che giấu chút nào mà khoe khoang nói:
Có lẽ hương vị của căn tin Chính phủ sẽ ngon hơn của bên chúng cháu, nhưng học vấn của đầu bếp ở thành phố Tương Lai chúng cháu chắc chắn là cao hơn đầu bếp ở căn tin Chính phủ! Những nguyên liệu nấu ăn này của chúng cháu đều được kiểm nghiệm qua bởi Trung tâm nghiên cứu khoa học nông nghiệp, chỉ có những nguyên liệu nấu ăn tốt trong tốt mới được cung cấp cho thành phố Tương Lai, nguyên liệu nấu ăn được cung cấp riêng cho căn tin Chính phủ chưa chắc đã lành mạnh bằng những gì chúng cháu ăn ở đây đâu.
Ông cụ Tiêu uống một hớp canh trứng hành rong biển, như muốn ám chỉ điều gì, ông nói:
Những chuyện này bọn ta đều biết, đầu bếp của căn tin thành phố Tương Lai đều là nghiên cứu viên của Trung tâm nghiên cứu công trình an toàn thực phẩm, nghe nói bếp trưởng còn mang hàm giáo sư cơ! Giáo sư Tô, cháu để cho một người tài giỏi như vậy xuống làm đầu bếp có phải là có hơi không trọng dụng nhân tài hay không?
Giáo sư Tô, cháu nghĩ mà xem, mấy năm nay thành phố Tương Lai các cháu đã lấy đi bao nhiêu nhân tài hàng đầu từ các trường đại học trong nước rồi? Điều này dẫn tới không đủ lực lượng mới để cung cấp cho lĩnh vực giáo dục đại học trong nước, Bộ trưởng Cam cũng sắp phát điên rồi! Hôm nay Bộ trưởng Cam gọi ta ra bằng được, mục đích là muốn bảo cháu đưa ra một chương trình hoàn trả lại lượng máu mà thành phố Tương Lai các cháu đã hút từ các trường đại học trong nước mấy năm nay.
Vẻ mặt của Bộ trưởng Cam ngây ra, sao ông ta lại không biết mình đã từng nói những lời như vậy nhỉ!
Tô Hòa nhìn sang Bộ trưởng Cam, rồi lại nhìn ông cụ Tiêu, cô hỏi:
Bảo thành phố Tương Lai thả người cũng không phải không được, vậy thì Bộ trưởng Cam có phải nên trả lại cho thành phố Tương Lai một ít phí bồi dưỡng trước không? Bồi dưỡng những tên gà học thuật đó thành trụ cột vững chắc, thành phố Tương Lai đã đầu tư vào bao nhiêu hạng mục? Tốn bao nhiêu tiền của? Nếu như những người này được đào tạo theo chương trình đại học của thành phố Tương Lai thì tiền lương được phát mấy năm nay, tiền thưởng, hoa hồng... tất cả đều không được nhận. Cháu sẽ báo bên ban kế toán thu lại số tiền này trước, nhất định sẽ xuất hiện lỗ hổng tài chính, đến lúc đó Bộ Giáo dục sẽ bù số tiền này. Bộ trưởng Cam, ông Tiêu, hai vị thấy thế nào?
Đúng rồi, về phần học phí, thành phố Tương Lai sẽ không lấy, dù sao cũng là bồi dưỡng nhân tài cho đất nước chúng ta, thành phố Tương Lai chúng cháu cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ này.
Bộ trưởng Cam:
...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.