Chương 60: CÓ MA TRẢ THÙ


Tô Kiến Quốc đã mệt đến mức không mở nổi mắt, ông híp mắt nói:
Sét đánh thì kệ sét đánh, mùa đông có sấm cũng không sợ trời mưa, cho dù bên ngoài c8ó phơi cái gì thì cũng chỉ bị tuyết vùi thôi. Sáng sớm mai dậy rồi dọn sau, mau đi ngủ đi.


Lý Thục Phân nóng nảy:
Ông quên mất con gái tô3i nói gì với anh trai tôi và Kiến Thiết rồi à?

Hai bố con bên này vẫn còn đang xô đẩy, giọng nói của Ngưu Diễm Diễm đã vang vọng bốn phương.

Kiến Thiết, anh đi cùng em đi, được không? Dưới đó lạnh quá, em sợ…

Cầm khúc gỗ chứa vầng sáng vàng trong lòng bàn tay, cảm giác lạnh run người lập tức biến mất, Lý Kiến Thiết như vớ được vật báu, vội vàng nhét khúc gỗ táo vào tay Lý Vệ Quân:
Bố, thứ em Hòa cho thật sự có tác dụng đấy, bố mau cầm đi, chúng ta đi cùng nhau!

Lý Vệ Quân đâu chịu nghe theo?
Hai bố con kiên trì đi tiếp một trăm hai mươi bước, chỉ cần đi qua cây cầu bắc qua sông Mã Hà ở đầu thôn là có thể về đến thôn bọn họ, không ngờ làn gió lạnh đó lại càng thổi mạnh hơn, càng khiến Lý Vệ Quân và Lý Kiến Thiết sởn gai ốc. Trên đầu cầu Ẩm Mã Hà bỗng xuất hiện một người con gái mặt áo liệm, sắc mặt của cô gái đó trắng bệch, cô ta đang nhìn Lý Kiến Thiết bằng một ánh mắt vô cùng u uất.
Lý Vệ Quân lấy thêm can đảm nhìn cô ta, bỗng ông nhận ra trong con mắt của cô ta không có lòng đen, bước chân cũng cách mặt đất ba tấc, sắc mặt trắng toát như người giấy.
Lúc nói những lời này, 5Tô Hòa cố gắng thay đổi giọng điệu, nói ra những lời khiến người ta tự sinh lòng tin tưởng. Lý Thục Phân mơ màng quay về giường, Tô Hòa nghe thấy trong phòng đã yên tĩnh lại, thì quay đầu nhìn lướt qua con rắn điện chui lủi trên không trung, rồi mới quay về phòng.
Có lẽ giữa Lý Kiến Thiết và Ngưu Diễm Diễm có một cuộc tình, nhưng mà giữa hai người chưa có gì cả, nhân duyên cũng chưa kết, vậy thì chẳng có quan hệ gì cả.
Tô Kiến Quốc cũng tỉnh táo ngay trong chớp mắt, nhưng mà ông vẫn không muốn tin lắm, nên cứ9 lẩm bẩm:
Chắc không đến mức kỳ dị như vậy đâu…

Không đợi Lý Thục Phân đi giày xong, Tô Hòa đã gõ cửa phòng hai vợ chồng:
Mẹ, mẹ yên tâm6 đi, không có việc gì đâu. Sáng mai cậu cả và anh Kiến Thiết đến nhà mình đón Kiều Kiều là mẹ sẽ gặp được họ thôi.


Kiến Thiết, mau lấy thứ em họ con cho con ra!

Tình hình trước mắt quá nguy hiểm, dù Lý Vệ Quân không tin cháu gái mình có bản lĩnh trong mấy chuyện huyền bí, thì lúc này cũng chỉ có thể dùng tạm thôi.
Đây đâu phải là người!
Đây rõ là ma mà!
Bây giờ Ngưu Diễm Diễm gặp sự cố, cô ta có lòng trả thù cũng không nên trả thù Lý Kiến Thiết, tiếc rằng Ngưu Diễm Diễm không hiểu điều ấy, vậy thì cũng không thể trách cô ra tay một lần xử lý hết tai họa về sau được.
Lý Kiều Kiều ngủ ở phòng Tô Hòa, vốn dĩ nên nói những lời thầm thì lặng lẽ chốn khuê phòng, nhưng vì tất cả đầu óc Lý Kiều Kiều đều đổ hết lên việc làm quần áo, nên cô đã kéo Tô Hòa nói chuyện cả đêm về việc phải làm thế nào để gây dựng sự nghiệp, và làm thế nào để chấn hưng sự nghiệp.
Da đầu Lý Kiến Thiết run lên, anh ta móc khúc gỗ nhỏ Tô Hòa đưa cho mình ra khỏi túi, nắm chặt trong tay, nói với Lý Vệ Quân:
Bố, chúng ta nghe lời em họ, cái gì cũng không được nhìn, cái gì cũng không được nghe, cái gì cũng phải mặc kệ, cứ lẳng lặng mà đi. Nếu em họ nói là không sao, thì chắc chắn là sẽ không sao.

Khúc gỗ táo bị sét đánh vốn mộc mạc, tự nhiên lại hiện lên những vầng sáng vàng óng ánh, những đường nét hoa văn có kích thước nhỏ như sợi tóc ở phía trên giống như được sống lại, chạy tới chạy lui trên khúc gỗ táo.

Kiến Thiết, anh đợi em với, không phải anh nói là thích em sao?

Giọng nữ thê thảm đó sao Lý Kiến Thiết có thể không nhận ra, đó đúng là giọng của Ngưu Diễm Diễm.

Nếu đúng là cô bé nhà họ Ngưu thì chắc chắn là nó đến tìm con, em họ con đưa cho con mượn thì con đừng coi thường! Bố sống hơn nửa đời người rồi, chắc hẳn sẽ không gặp phải chuyện gì đâu.

Lý Vệ Quân im lặng một lát, rồi vẫn mở tay Lý Kiến Thiết ra, nhét khúc gỗ táo bị sét đánh vào trong tay con trai, mắng mỏ:
Có cái gì mà bố chưa nhìn thấy nào? Cho dù cô bé nhà họ Ngưu có đến thật, bố cũng có thể ỷ vào vai vế để mắng nó, nhưng con thì sao? Bố và mẹ con chỉ có một đứa con trai là con thôi, chuyện nối dõi tông đường vẫn phải trông đợi vào con đó! Con nghe bố đi, bằng không bố sẽ cởi giày ra đánh con đấy!

Tô Hòa cũng không cảm thấy phiền khi bị Lý Kiều Kiều hỏi, chỉ cần Lý Kiều Kiều hỏi, cô đều trả lời rõ đầu đuôi, còn nhân tiện để lộ ra những phương pháp xã giao kiếp trước học được và phương hướng thị trường, kinh tế trong ba mươi tám năm sau này cho Lý Kiều Kiều nghe, khiến Lý Kiều Kiều phải giật nảy mình và càng ham thích hơn.
Một bên khác, Lý Vệ Quân và Lý Kiến Thiết mới đầu còn chưa coi trọng, để lời Tô Hòa nói ở trong lòng, nhưng càng đi càng cảm thấy tình hình kỳ lạ. Rõ ràng mặt trăng vẫn đang treo trên đỉnh đầu, mà ánh trăng xung quanh lại càng lúc càng u ám, gió lạnh cũng thổi từ bốn bên tới, trận này mạnh hơn trận kia. Rõ ràng trên người họ có mặc một bộ áo bông rất dày, trước đó không lâu còn uống hẳn mấy chén rượu nóng, vậy mà vẫn bị làn gió lạnh lẽo này làm ren run cầm cập, răng đập vào nhau.
Lý Vệ Quân cảm thấy tốc độ đi đường của Lý Kiến Thiết chậm lại, thì vỗ bốp một cái lên cổ Lý Kiến Thiết, quát anh ta:
Đi mau!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.