Chương 76: BỊ DỌA ĐẾN ĐIÊN RỒI SAO?
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1221 chữ
- 2021-12-31 05:38:23
Dù tay Tô Hòa nặn rất khéo, tất cả viên thuốc đều giống nhau như đúc, nhưng nó có thể nói lên điều gì được chứ?
Thành 8phần bên trong viên thuốc mới là thứ cứu người chứ không phải hình dáng của nó!
Tôi thấy viên thuốc này rất giống đan dược được miêu tả trong sách cổ. Bây giờ mấy người cũng không có phương thuốc, mà coi như mấy người có đi chăng nữa thì cũng không biết phương pháp luyện chế để làm ra thuốc cứu người. Không chỉ vậy, nếu không cẩn thận thì rất có sẽ thể tạo ra đan độc hại người.
Trong nháy mắt, một thùng nước lạnh giội xuống dập tắt sự hào hứng dạt dào của Cố Chính Sinh. Dù ông đi theo Tây y nhưng ông tin lời Hạ Thuần Phong nói.
Hạ Thuần Phong đã chuẩn bị tư tưởng nên không quá tiếc nuối như Cố Chính Sinh. Ông vỗ vai Cố Chính Sinh an ủi:
Ông đừng quá thất vọng. Dù loại thuốc viên này khó với chúng ta nhưng ông không thấy Bộ trưởng Cố có được rất dễ sao? Đã vậy còn một lần lấy được ba mươi viên!
Ngọn lửa bị dập tắt trong mắt Cố Chính Sinh lại được nhen nhóm.
Tròn
- không chỉ thể hiện5 cho hình dáng bên ngoài mà còn biểu hiện cho hiệu quả của viên thuốc có hoàn mỹ hay không.
Ông Cố đếm và lấy ra bảy viên thuốc Hóa Tà trong bình phỉ thúy đỏ giao cho Hạ Thuần Phong và Cố Chính Sinh:
Người tặng thuốc nói, sau khi Trường Tranh tỉnh lại chỉ cần dùng thuốc Hóa Tà trong bảy ngày là được, dùng nhiều cũng không có tác dụng nữa. Bởi vậy tôi tự chủ trương tặng bảy viên thuốc Hóa Tà cho Hạ lão và Cố lão.
Nhìn viên thuốc cầm trong tay, trong lòng Cố Chính Sinh đủ mọi suy nghĩ phức tạp. Ông chỉ theo Tây y nên biết các phương pháp kiểm tra chỉ đo lường được hàm lượng nguyên tố, còn thứ phát huy hiệu quả của thuốc là sự kết hợp giữa các nguyên tố đó với nhau.
Cố Chính Sinh yên lặng nhìn viên thuốc trong tay, lòng đầy bất lực, không thể không thừa nhận:
Là tôi suy nghĩ hão huyền...
Bộ trưởng Cố, ông nói thật chứ? Viên thuốc này thật sự có thể dùng lúc nguy cấp?
Tay Hạ Thuần Phong nắm mấy viên thuốc run run như nắm vật nặng nghìn cân. Hiện giờ, trong tay ông đó không chỉ là viên thuốc mà còn là tính mạng của con người.
Thấy ông bạn già thất vọng như vậy, Hạ Thuần Phong không nhịn được cười:
Bình thường đầu óc ông linh hoạt lắm cơ mà. Sao bây giờ đầu óc trì trệ thế chứ?
Người có thể tặng người khác một lúc ba mươi viên thuốc thì cũng phải tầm cỡ chuyên gia giỏi nhất nước rồi. Nếu người này đồng ý ra tay thì nói không chừng sẽ chữa khỏi được cho vị kia đấy? Còn những viên thuốc này, nếu chúng ta không thể làm ra được thì chỉ cần người kia làm ra thì không phải có thể cứu được nhiều người sao?
Cuối cùng Cố Chính Sinh cũng lấy lại tinh thần, ông vỗ đầu, hỏi ông Cố:
Bộ trưởng Cố, ông biết người tặng thuốc làm ra những viên thuốc này mất bao lâu không? Chi phí có đắt không?
Ông Cố nghĩ một lúc, mặt là lạ trả lời:
Dược liệu là tôi tự đi mua, mất không đến ba mươi tệ. Còn về thời gian mà mọi người nói... Tính từ lúc người kia cọ nồi nấu nước cho đến khi cô ấy đưa thuốc cho tôi mất hơn nửa giờ, nhưng không đến bốn mươi lăm phút.
Ngày đó, cô gái kia còn nói, lúc khẩn cấp như bị nhồi máu cơ tim, nhồi máu não, bệnh huyết khối, dùng thuốc Hóa Tà đều có hiệu quả. Nhưng nó chỉ có tác dụng bảo vệ tính mạng lúc nguy cấp, muốn trị tận gốc thì vẫn phải bốc thuốc đúng bệnh. Thuốc Hóa Tà không có tác dụng chữa bách bệnh.
Hạ Thuần Phong và Cố Chính Sinh bỗng thở nặng nề hơn. Phải biết rằng nhồi máu cơ tim là bệnh thuộc phạm vi chưa có thuốc chữa, từ khi phát bệnh đến lúc chết chỉ là khoảng thời gian rất ngắn. Nếu thuốc Hóa Tà thực sự có thể dùng lúc khẩn cấp, nó lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Ông Cố kiên quyết cho rằng, chỉ cần t3hành phần của thuốc viên là được, còn hình dáng viên thuốc tròn hay vuông cũng chẳng sao, cũng không ảnh hưởng đến hiệu quả c9hữa bệnh.
Đúng thật là người ngoài nghề thiếu hiểu biết, chỉ những người thật sự làm trong Đông y và y dược nói chung6 mới hiểu, một viên thuốc
tròn
hay
không tròn
khác nhau một trời một vực như thế nào.
Các bác sĩ ở bệnh viện Quân khu Thủ đô cũng rất vui mừng.
Chỉ có Hạ Thuần Phong cười khổ lắc đầu. Ông xoa nắn viên thuốc Hóa Tà, nhìn về phía ánh nắng ngoài cửa sổ, chầm chậm nói:
Trước khi có kết quả xét nghiệm thì đừng hy vọng nhiều. Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Hạ Thuần Phong nói tiếp:
Có lẽ đối với người tặng thuốc thì nó không quá trân quý. Ít nhất cũng không quý như tôi với ông nghĩ. Nhồi máu não và nhồi máu cơ tim đều là bài toán khó hàng đầu thế giới, cần người làm trong lĩnh vực y học trên toàn thế giới nghiên cứu tìm ra phương pháp giải quyết. Sao ông lại trông chờ vào một người giải quyết chứ? Đường tắt đâu có dễ đi như vậy.
Cố Chính Sinh bị nói cho xấu hổ không chịu nổi:
Chẳng phải tôi nghĩ loại thuốc này là tin vui cho các loại bệnh nặng à? Đừng nói cả thế giới, chỉ nói nước chúng ta, hằng năm có bao người vì bệnh nặng như này mà chết chứ? Nói đến vị đứng đầu kia, nếu bệnh của ông ấy được chữa khỏi thì bây giờ đã không loạn thế này. Nói cho cùng cũng do tôi quá nóng lòng...
Ông Cố gật đầu:
Người tặng thuốc sẽ không nói dối. Nhưng tôi có một đề nghị. Hai vị có thể mang những viên thuốc này đi xét nghiệm thành phần. Nếu loại thuốc này có thể sản xuất đại trà thì tất nhiên là tạo phúc cho những bệnh nhân.
Cố Chính Sinh nghe thế lập tức tỉnh táo tinh thần:
Đúng vậy. Bây giờ tôi sẽ liên hệ với mấy ông bạn bên Đại học Thủ đô. Chỗ bọn họ có thiết bị kiểm tra tốt nhất cả nước. Nếu có thể xét nghiệm ra thành phần của thuốc thì bệnh nhồi máu cơ tim không còn là bệnh nguy hiểm chết người nữa.
Hạ Thuần Phong:
...
Cố Chính Sinh:
...
Viên thuốc khiến các ông phải kinh ngạc lại chỉ tốn không tới ba mươi tệ? Đó là ba mươi viên thuốc đấy!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.