Chương 78: ĐỀ BÀI KHẢO HẠCH


Một vị chuyên gia tai có chút nghễnh ngãng lập tức sửng sốt. Bởi vì chỗ ông ở xa nên khi Cố Chính Sinh giới thiệu tình hu8ống của Tô Hòa ông cũng không ở đó. Bây giờ nghe Trương Khánh Dân nói, ông sợ kinh ngạc mức ngây người.

Trương K3hánh Dân cười khổ:
Anh Mộc Lương, đúng là con bé Tô đang học đại học. Nhưng nói đúng ra thì bây giờ con bé không phải s9inh viên đại học nữa. Hai ngày trước tôi mới biết được vì bị người ta hãm hại nên con bé đã bị khoa Y Đại học Long Thành6 đuổi học rồi.


Nhóm các chuyên gia hàng đầu lại lần nữa kinh ngạc đến ngây người.

Nhưng một cao thủ còn trẻ như vậy... khiến người khác khó mà chấp nhận được!
Vệ Mộc Lương vô cùng cảm khái.
Hạ Thuần Phong ngẫm nghĩ, hỏi Trương Khánh Dân:
Bệnh của chị dâu là bệnh thấp khớp?

Trương Khánh Dân lắc đầu:
Không phải thấp khớp, là viêm khớp dạng thấp.

Trương Khánh Dân lấy đơn thuốc được ông kẹp trong hồ sơ bệnh án ra rồi lên tầng lấy bình rượu thuốc xuống, đưa cả hai cho Vệ Mộc Lương.
Vệ Mộc Lương hé miệng run run xoa rượu thuốc lên người. Toàn bộ suy nghĩ của ông đắm chìm trong đơn thuốc kia. Hạ Thuần Phong và các vị chuyên gia hàng đầu bên Đông y cũng nhô đầu lên xem, nhìn chằm chằm đơn thuốc của Tô Hòa.
Một lúc sau, Vệ Mộc Lương đặt đơn thuốc xuống, lấy miếng bông chấm qua rượu thuốc đang giữ ở khớp xương xuống và giữ trong tay. Ông khẽ thở dài, buồn bã nhìn đơn thuốc, nói:
Thời đại nào đất nước cũng xuất hiện nhân tài. Lão Vệ tôi tự thấy mặc cảm.

Chỉ một câu này đã biểu lộ thái độ của Vệ Mộc Lương.
Ông công nhận y thuật của Tô Hòa, đồng thời cũng bằng lòng đứng ra đảm bảo cho trình độ y thuật của Tô Hòa.
Hạ Thuần Phòng cũng gật nhẹ:
Tôi cũng cho cô bé đó một phiếu đồng đưa tên vào danh sách xét duyệt trở thành chuyên gia trong ngành. Dù là viêm khớp dạng thấp hay khoa Ngoại Thần kinh thì cô bé ấy đều đi trước chúng ta. Nhân tài như vậy, chúng ta không thể bỏ qua.

Trần Nhâm chẹp miệng,5 cảm khái nói:
Trường Đại học Long Thành này đúng là giỏi thật. Đây là nhân tài bậc nhất giới Đông y. Dù đến Đại học Thủ đô thì khoa Y cũng phải cung phụng thật tốt. Đại học Long Thành nói đuổi là đuổi. Đúng là trường đại học uy tín lâu năm trong nước, ha!

Trương Khánh Dân gượng cười nghe Trần Nhâm châm chọc.
Một lúc sau, Trương Khánh Dân thấy không ai mở miệng nói chuyện, bầu khí hơi lạ, ông nói thêm:
Anh Mộc Lương, chân bạn già tôi bị bệnh lâu năm anh cũng biết rồi đấy. Lúc trước tôi tìm bác sĩ có tiếng cũng không chữa khỏi. Lúc ấy tôi đã chuẩn bị sang nước ngoài xem có thể chữa được không. Không ngờ mùa đông năm ngoái, con bé Hòa phát hiện chân của vợ tôi bị bệnh nên đã cho bà ấy dùng rượu thuốc bôi ngoài da và kê một đơn thuốc. Sau khi vợ tôi dùng thử thì không còn bị bệnh ở chân hành hạ nữa. Còn vấn đề có trị tận gốc không thì không nói rõ được. Nhưng tôi nhìn vợ tôi đi lại rất nhanh nhẹn, khi leo cầu thang cũng không kêu đau chân nữa. Tôi nghĩ y thuật của con bé Tô có sự độc đáo riêng.


Viêm khớp dạng thấp?

Sắc mặt Vệ Mộc Lương thay đổi. Ông đứng vọt dậy, mắt trợn tròn:
Anh Khánh Dân, anh có thể cho tôi xem đơn thuốc mà cô bé kia kê cho vợ anh được chứ? Còn cả rượu thuốc kia nữa, anh có thể cho tôi thử một ít không!


Tất nhiên là được.

Thấp khớp và viêm khớp dạng thấp chỉ kém một chữ nhưng độ khó điều trị lại cách nhau nghìn dặm.
Nếu là thấp khớp thì người ở đây còn có biện pháp ức chế. Nhưng là viêm khớp dạng thấp... Nhìn vào ngón tay trái biến dạng của Vệ Mộc Lương thì biết bệnh này khó chữa thế nào.
Bản thân Vệ Mộc Lương cũng là chuyên gia hàng đầu giới y học nên hầu như quen biết tất cả các chuyên gia tài giỏi khác. Nhưng nhiều năm nay, bệnh viêm khớp dạng thấp của ông vẫn không thể chữa khỏi. Ngón tay trái của ông bị nghiêm trọng nhất. Nếu mà là ngón tay phải thì e là y thuật của ông cũng bỏ đi rồi.
Mấy vị chuyên gia hàng đầu bên Đông y cũng đồng loạt gật đầu. Vì hướng đi chủ đạo của bọn họ là Đông y nên bọn họ mới biết được đơn thuốc này, rượu thuốc này và thuốc viên đều không dễ có.

Cố Chính Sinh thấy mấy vị chuyên gia hàng đầu bên Đông y đến Long Thành đều gật đầu, cười ha ha nói:
Mấy người đã gật đầu, vậy cô bạn nhỏ họ Tô này nắm chắc danh hiệu chuyên gia rồi. Giấy chứng nhận và con dấu tôi đều mang theo. Chờ tới lúc về nhà khách thì đóng dấu.



Nhưng mọi người cũng phải nghĩ đi. Ngày mai ra đề khảo hạch thế nào? Chẳng may hỏi vấn đề quá đơn giản bị người ta trả lời dễ dàng thì mặt mũi của mấy ông già chúng ta biết đặt ở đâu!


Nhóm các chuyên gia hàng đầu gặp phải vấn đề khó. Nếu họ cố ý muốn hỏi khó Tô Hòa thì những vấn đề khó, chứng bệnh chưa có lời giải đáp nhiều vô cùng. Nhưng đây là khảo hạch nên họ nhất định phải chọn vấn đề có đáp án, nếu không đến lúc đó mất mặt thì thôi lại còn mang tiếng xấu cố ý khó xử người khác.


Ông nói chúng ta hỏi cô bé các vấn đề liên quan đến viêm khớp dạng thấp tốt hơn? Hay con bé về vấn đề liên quan đến u não thì hay hơn?
Vệ Mộc Lương buồn rầu nói.

Mắt Trần Nhâm bỗng sáng lên, cười nói:
Đều không được. Viêm khớp dạng thấp và u não là lĩnh vực cô bé này am hiểu. Lấy sở đoản của mình hỏi sở trường của đối phương thì chúng ta tự tìm ngược à? Tôi có ý này, chúng ta dùng bệnh sỏi thận để kiểm tra cô bé ấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.