Chương 79: Nội dung khảo nghiệm thay đổi


Trên đời này, có mấy kẻ dám chê bai trình độ của giáo sư khoa Y Đại học Thủ đô chẳng ra sao chứ? Chắc cũng chỉ có những chuyên gia hàng đầu này mới8 dám thôi.

Nhưng mà Cố Chính Sinh tức giận cũng không phải là điều vô lý. Lúc trước khoa Y của Đại học Thủ đô có mời ông về dạy học với đi3ều kiện rất cao, nhưng vì ông không thích bị ràng buộc bởi những quy định cứng nhắc nên đã từ chối lời mời của khoa Y Đại học Thủ đô.
Lý Thục Phân vừa nói vừa lục hết đám hàng mua hồi Tết như hạt dưa, đậu phộng, hạt dẻ, kẹo sữa hiệu Thỏ Trắng ra. Thấy cốc sứ uống nước trong nhà không đủ, bà mang hẳn bát ra để rót nước cho khách, nhiệt tình đến độ khiến người ta phát sợ.
Nước nóng trong phích không đủ, Lý Thục Phân chạy vội sang nhà hàng xóm để xin tạm, chạy tới chạy lui vô cùng bận rộn.
Bây 9giờ nhìn thấy Trần Nhâm dùng thân phận của giảng viên Đại học Thủ đô để gạ gẫm một học trò ưu tú, còn nói một cách thoải mái như vậy thì bảo Cố Ch6ính Sinh chịu làm sao được?
Hành động đó của Trần Nhâm không chỉ bôi nhọ mình Tô Hòa mà còn bôi nhọ tất cả những chuyên gia hàng đầu giới 5y học trong nước.
Lý Thục Phân và Tô Kiến Quốc nghe mà mơ hồ. Tuy hai vợ chồng họ không rõ chuyên gia hàng đầu giới y học trong nước là thế nào, nhưng từ thái độ giới thiệu của Trương Khánh Dân, họ cũng có thể nhận ra những người đang đứng trong nhà họ có lai lịch rất lớn!

Ôi chao, mấy người đều đến tìm con bé Hòa cả à, nó còn đang dạy kèm cho mấy đứa học sinh cấp ba ở trường Tiểu học Hồng Kỳ cơ! Để tôi qua gọi nó về, mọi người cứ ngồi chơi trước đi…
Lý Thục Phân xoa tay vào tạp dề, bà kích động đến mức hai bắp chân như nhũn cả ra.
Những chuyên gia bậc nhất giới y học này có thể bỏ qua thành kiến về tuổi tác, giữa tháng Giêng đầu năm lại chạy từ thủ đô đến tận đây để tìm cô đã là nể mặt Tô Hòa lắm rồi, sao Tô Hòa có thể không chiêu tiếp đón họ chu đáo được?
Người đến thì là khách, đã là khách tất nhiên phải tiếp đãi chu đáo rồi.
Đây đúng là cơn mưa giải hạn mà!
Tô Hòa cố giấu sự mừng thầm vào trong lòng, nói mấy câu khách sáo với đám người Hạ Thuần Phong rồi vội vàng đi vào bếp nấu cơm trưa giúp Lý Thục Phân.
Trương Khánh Dân vừa xua tay nói
Chuyện nhỏ thôi mà.
vừa giới thiệu những người khác với Tô Kiến Quốc và Lý Thục Phân.
Giới thiệu hết một lượt cũng mất đến mười phút đồng hồ.

Còn về vấn đề có thể khiến mọi người nể phục hay không thì anh Trần Nhâm lo quá nhiều rồi. Những người làm nghề y như chúng ta phải nói chuyện bằng năng lực, chứ không phải cứ ai làm lâu thì là người giỏi! Người học được trước là kẻ dẫn đầu, nếu có ai không phục thì cứ xếp cho người đó một bệnh nhân bị phong thấp, xem họ có chữa được không, nếu không thì đưa một bệnh nhân có u não cũng được.

Lúc này Trần Nhâm mới vỡ lẽ, ông vỗ đầu cười gượng:
Aiz, là tôi nông cạn, chỉ chú ý tới tuổi tác và bằng cấp mà quên mất y thuật của bạn nhỏ Tô. Nếu mai bạn nhỏ Tô này đến lấy giấy chứng nhận chuyên gia, chỉ cần con bé đồng ý đến giảng dạy ở khoa Y học Đại học Thủ đô, tôi có thể cho con bé chức danh cao nhất, đãi ngộ chắc chắn cũng không kém hơn tôi.

Nhìn mấy ông lão đứng ở trong sân nói bằng giọng của vùng khác, Lý Thục Phân hơi nghi hoặc, bà đang định hỏi lý do những người này tới đây thì Tô Kiến Quốc đã mở lời trước:
Hóa ra là bác sĩ Trương đến chơi. Lần trước con bé Hòa nói nó ở Long Thành may mà có bác sĩ quan tâm, tôi và mẹ con bé Hòa còn định đợi chân tôi khỏi rồi sẽ đến Long Thành cảm ơn bác sĩ đấy! Hôm nay bác sĩ đã đến đây thì nhất định phải nể mặt, ở lại ăn bữa cơm đạm bạc với chúng tôi.

Nào có ai không thích nghe lời cảm ơn chứ?
Có sự giúp sức của Tô Hòa, chỉ hơn nửa tiếng đồng hồ sau, một bàn đồ ăn nóng hổi đã được bưng lên, chay mặn kết hợp, món chính thì là mì sợi.
Trên bàn cơm, đám chuyên gia tài ba trông thì như đang nói chuyện phiếm, nhưng thực chất lại là tung ra đủ mọi vấn đề có liên quan đến y học ra để khảo nghiệm Tô Hòa. Tô Hòa cũng không ngại, người ta hỏi gì cô trả lời đó, dù là vấn đề gì, chỉ cần có người hỏi thì cô đều có thể trả lời đại khái được. Dù sao ở đây không có người bệnh, chỉ nghe bệnh tình qua lời người khác nói thì cô không thể đưa ra kết luận chính xác như nhìn trực tiếp tiếp xúc với người bệnh được.
Đáp án tất nhiên là bằng lòng rồi!
Cô còn đang lo không biết phải giải thích cho Lý Thục Phân và Tô Kiến Quốc thế nào về việc mình bị Đại học Long Thành đuổi học. Bây giờ có Đại học Thủ đô to hơn Đại học Long Thành mấy lần cho cô cơ hội, tất nhiên cô sẽ bằng lòng nhận rồi, nhưng những việc này đều là chuyện của sau này.
Tô Hòa đang ở trường Tiểu học Hồng Kỳ để dạy kèm cho đám học sinh ôn thi đại học, Lý Thục phân thì đã bắt đầu nhào bột chuẩn bị nấu cơm trưa.
Khi thấy Trương Khánh Dân mang theo một gương mặt còn tươi hơn cả hoa cúc nở rộ đi vào sân, suýt nữa thì Lý Thục Phân làm rơi chậu nhào bột xuống đất.
Tô Hòa ngẩn ra, cô nói mấy lời khách sáo với những người hàng xóm rồi len qua đám đông đi vào cửa nhà.
Trương Khánh Dân biết Tô Hòa, vừa thấy Tô Hòa đi vào đã vội kéo Tô Hòa sang để giới thiệu với Cố Chính Sinh và Hạ Thuần Phong, sau đó còn không quên giới thiệu lai lịch và mục đích của họ cho Tô Hòa. Ông còn nhân tiện nói luôn cả việc Đại học Thủ đô có ý mời Tô Hòa đến làm giảng viên.
Mới rạng sáng ngày hôm sau, dưới sự dẫn đường của Trương Khánh Dân, một đám chuyên gia hàng đầu giới y học trong nước ngồi trên xe của nhà khách, vội vàng chạy tới thôn Tô Gia, huyện Tế Nguyên.
Đi một mạch trên con đường xóc nảy, khi đến thôn Tô Gia thì đã gần mười một giờ.

Tô Hòa có bằng lòng đến Đại học Thủ đô không ấy hả?
Tô Kiến Quốc và Lý Thục Phân không hiểu chuyên gia hàng đầu giới y học là có ý gì, nhưng sao Tô Hòa có thể không hiểu được?
Đó là những người có quyền lực nhất giới y học, cũng tương tự như những các trưởng lão trên núi Dược Vương của kiếp trước. Y thuật của mình được họ công nhận, tất nhiên Tô Hòa rất vui, nhưng mà điều khiến cô vui nhất vẫn là lời mời của Đại học Thủ đô!
Thím kia khuyên:
Cháu Tô à, cháu mau về nhà đi! Vừa nãy thím nghe mẹ cháu nói những người này từ thủ đô đến tìm cháu đấy. Cháu đừng để họ phải đợi lâu!


Từ thủ đô tới ạ?

Tô Kiến Quốc vội vàng nhắc vợ:
Thục Phân, bà pha trà cho khách trước đi đã. Sao lại để khách đứng như thế được.


Xem đầu óc tôi này, sắp ngớ ngẩn luôn rồi. Mọi người ngồi xuống đi, đừng khách sáo!

Không đợi Lý Thục Phân xong việc ở đây, Tô Hòa đã bê một xấp bài thi về đến cửa nhà. Tô Hòa còn chưa kịp hỏi, mấy cô chú hàng xóm đã bu kín xung quanh cô.
Chú này nói:
Bé Hòa, nhà cháu lại có khách đến kìa… Bao nhiêu ô tô đỗ lại luôn, đây đều là những người giàu sang cháu quen khi học đại học à?


Còn như cái chuyện đại học Thanh Hoa muốn thành lập khoa Y học nhưng vẫn chưa đâu ra đâu ấy, lão Hạ ông đừng bê ra khoe khoang nữa. Khoa Y Đại học Thủ đô đã có mấy chục năm lịch sử rồi, trong khi đại học Thanh Hoa còn chưa mở, ai tốt ai xấu nhìn qua là biết.

Sắc mặt Cố Chính Sinh hòa hoãn hơn chút:
Trong lòng ông biết như vậy là được, người ta có muốn đến Đại học Thủ đô các ông hay không thì còn phải xem đã!

Trần Nhâm chẳng hiểu vì sao mình lại bị Cố Chính Sinh mắng, ông ngơ ngác hỏi:
Không thấy anh Khánh Dân nói à? Con bé Tô Hòa kia chỉ là một sinh viên mới vào đại học thôi, ông để nó đến đại học Thủ Đô với tư cách giảng viên thì không ổn lắm đâu! Cho dù trong khoa đồng ý thì nó phải làm thế nào để mọi người phục?

Hạ Thuần Phong nhíu mày, đột nhiên lên tiếng:
Anh Trần Nhâm, tôi nghe nói bên đại học Thanh Hoa vẫn luôn muốn thành lập khoa Y học. Nếu một bác sĩ cấp bậc chuyên gia hàng đầu trong nước sẵn lòng đến đó, thì cái danh giảng viên chắc chắn sẽ không vấn đề gì.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.