Chương 80: Chuyên gia trẻ tuổi nhất
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1534 chữ
- 2021-12-31 05:38:17
Thấy bát đĩa sắp sạch bong, Cố Chính Sinh khẽ ho một tiếng, đặt đũa xuống, quay sang nói với Trần Nhâm:
Tôi thấy khảo nghiệm đến đây nên dừng lạ8i được rồi. Trình độ Đông y của Tiểu Tô phải bằng tất cả mọi người ở đây cộng lại, chắc chắn có thể gánh được cái danh chuyên gia hàng đầu của y3 học nước nhà. Vòng khảo nghiệm cuối cùng thì để lát nữa, lão Trần, ông tới đi.
Trần Nhâm bị gọi tên mỉm cười, lấy một tờ giấy từ trong9 túi áo trước ngực ra, đưa cho Cố Chính Sinh, nhưng ánh mắt thì vẫn dõi theo Tô Hòa.
Nếu ở trên núi Dược Vương, dược linh trong cơ thể dược sư đủ để đánh tan những viên sỏi được kết tủa trong cơ thể người, sau đó lại dùng thuốc sắc, thuốc bột, thuốc viên, thậm chí là cả đan dược đi kèm để làm tan viên sỏi. Vậy thì người mắc chứng bệnh này sẽ khỏi rất nhanh.
Nhưng Tô Hòa lại nghĩ, trên thế giới này gần như không có dược sư nào có dược linh trong cơ thể. Trừ trường hợp cô tự tay thực hiện, không thì muốn đánh tan những viên sỏi trong cơ thể đó là điều không thể, mà đan dược đi kèm để làm tan viên sỏi cũng rất khó luyện, không thể sản xuất được số lượng lớn. Phương pháp chữa bệnh có thể dùng được ở đây chỉ có thuốc sắc, thuốc bột và các loại thuốc cơ bản, nhưng hiệu quả của chúng quá chậm.
Tô Hòa nhắm mắt lại, nói phương thuốc có thêm diêm tiêu ra:
Dành dành mười gram, đậu nành lên men mười gram, diêm tiêu sáu gram, chỉ thực mười gram, bạch thược mười gram, sài hồ mười hai gram, cam thảo mười gram, gừng tươi sáu gram. Trong đó, diêm tiêu hòa vào trong thuốc.
Đám Hạ Thuần Phong nghe xong phương thuốc này thì gật đầu liên tục. Nhất là Vệ Mộc Lương luôn bị bệnh phong thấp hành hạ, khi ông nghe được Tô Hòa mang đậu nành lên men và diêm tiêu ra làm thuốc thì bật ngón cái khen ngợi Tô Hòa. Không nói đến điều tuyệt vời của phương thuốc này, chỉ bằng sự can đảm của Tô Hòa khi dùng thuốc, cô đã có thể ngồi vững trên cái ghế chuyên gia hàng đầu giới y học rồi, không có ai có thể rung chuyển được nó.
Lướt quanh đoạn ký ức đột nhiên xuất hiện trong đầu, hàng lông mày nhíu chặt của Tô Hòa dần buông lỏng, cô trả lời:
Dùng phương pháp Đông y truyền thống thì khó có thể chữa hết chứng kết sỏi trong một thời gian ngắn. Mà khi chứng bệnh kết sỏi chuyển nặng cần phải nhanh chóng chữa trị. Nếu chỉ trị liệu bằng Đông y, cháu đề nghị dùng tứ nghịch tán() cùng với diêm tiêu sắc thành thuốc.
() Tứ nghịch tán: một bài thuốc đông y gồm sài hồ, thược dược, chỉ thực, cam thảo…
Chuyên gia hàng đầu trẻ tuổi nhất giới y học!
Vệ Mộc Lương thốt lên.
Cố Chính Sinh gật đầu công nhận, ông đi ra khỏi bàn ăn, mở chiếc cặp da vẫn luôn mang theo người để lấy ra một tờ giấy chứng nhận màu xanh lục, trịnh trọng đưa cho Tô Hòa:
Quyển sổ chứng nhận này chú trao cho cháu, từ nay trở đi, cháu chính là chuyên gia xuất sắc giới y học thứ hai mươi mốt. Đây vừa là vinh dự vừa là trách nhiệm.
Tô Hòa lắc đầu:
Cháu không có sư phụ, kiến thức y học của cháu được truyền thừa từ vô số các bậc thánh hiền.
Nói theo cách khác, ý của Tô Hòa là -
Cháu tự học thành tài
.
Tiểu Tô à, đề bài chú chuẩn bị cho cháu không khó 6đâu, vòng cuối cùng chỉ là làm cho có thôi, cháu đừng căng thẳng…
Hạ Thuần Phong bĩu môi:
Lão Trần này, ông nhìn kiểu gì mà thấy Tiểu 5Tô căng thẳng thế? Người ta còn ngồi vững hơn cả ông ấy! Hỏi gì thì hỏi luôn đi, đừng có lề mề nữa, hỏi xong còn phải trao giấy chứng nhận!
Hạ Thuần Phong thử khoa chân múa tay theo động tác của Tô Hòa, rồi nghẹn ngào:
Đây không phải lễ nghi của thầy thuốc, là lễ nghi của dược sư! Không nhầm được, tôi từng nhìn thấy lễ nghi này trong một quyển sách cổ có từ thời Tiên Tần, chỉ có các dược sư thời xưa gặp nhau mới làm những lễ nghi này thôi.
Tô Hòa mỉm cười, từ chối trả lời.
Vệ Mộc Lương nhìn thoáng qua Tô Hòa chỉ chừng hai mươi tuổi, không khỏi nhớ tới bản thân, lúc hai mươi tuổi ông đang làm gì nhỉ?
Ông còn đang chui lủi né tránh pháo đạn, thỉnh thoảng lại mang sách y ra xem, đến khi loạn lạc kết thúc thì khám chữa cho các thương binh, khi ấy ông còn cách xa cái danh hiệu chuyên gia hàng đầu y học này vạn dặm. Ông lại nhìn Tô Hòa, đây chính là nhân tài xuất sắc bậc nhất chưa đến hai mươi tuổi đấy!
Cố Chính Sinh bĩu môi:
Chúng tôi muốn lấy một tấm ảnh của cháu mà còn khó à? Liên hệ với Đại học Long Thành, liên hệ với trường cấp ba số một huyện Tế Nguyên, liên hệ với đồn công an tỉnh X. Muốn lấy được một tấm ảnh của cháu quá là đơn giản.
Tô Hòa hiểu rõ, cô bỏ quyển sổ chứng nhận vào trong túi áo, đứng dậy chắp tay thi lễ với các tiền bối phải lặn lội đường xa đến gặp cô. Lễ cô làm là loại
cung lễ
mà các dược sư ngang hàng với nhau thường làm khi gặp mặt theo quy định ở núi Dược Vương. Động tác của cô mang theo cung cách cổ xưa khiến đám người Hạ Thuần Phong phải tròn mắt.
Trần Nhâm không để ý đến Hạ Thuần Phong chuyên chọc ngoáy mình:
Tiểu Tô, cháu đã nghe gì về bệnh kết sỏi chưa? Trong Đông y thì gọi chung tất cả các loại bệnh có triệu chứng này là sỏi thận, còn Tây y thì phân chia ra thành sỏi mật, sỏi thận, sỏi amidan gì đó, không dưới mười loại. Cháu có biện pháp nào khám và chữa căn bệnh này không?
Tô Hòa hơi nhíu mày, trừ những kinh nghiệm tích lũy nhiều năm trong lúc tu hành trên núi Dược Vương ra, trong đầu cô còn xuất hiện thêm những phương thức khám và chữa bệnh khác hẳn trong Đông y.
Cũng chính là nụ cười bí ẩn không đưa ra đáp án này của cô đã khiến cho các chuyên gia này tò mò hơn về sư phụ của cô!
Thảo nào Tiểu Tô còn trẻ mà đã có trình độ cao như vậy, hóa ra là được dược sư thượng cổ truyền dạy. Tiểu Tô người truyền dạy kiến thức ngành y của cháu là ai thế? Có thể giới thiệu cho chúng tôi gặp mặt một phen không?
Trong lòng Cố Chính Sinh rực cháy, kiến thức ngành y của đồ đệ đã có thể đè bẹp một đám chuyên gia tài ba rồi, vậy thì sư phụ phải tài giỏi đến đâu?
Nếu có thể lôi kéo cả hai thầy trò vào trong đội ngũ chuyên gia thì quá là may mắn!
Trừ cái đó ra, quyển sổ nhỏ này còn có rất nhiều tác dụng, nó có thể giúp cháu đi lại thuận tiện hơn. Bình thường có phải đi ra ngoài, ở khách sạn nào cháu cũng được hưởng thụ những đãi ngộ đặc biệt. Mà nó còn có rất nhiều tác dụng khác nữa, bên trong quyển sổ này có viết hết rồi, khi nào cháu có thời gian mở ra xem sẽ biết.
Tô Hòa giơ tay nhận lấy quyển sổ chứng nhận, nhìn thấy tấm ảnh chụp được dán cẩn thận ở trên, cô ngơ ngẩn thốt lên:
Tấm ảnh này lấy ở đâu thế ạ?
Bàn tay đang bưng chén rượu của Cố Chính Sinh run lên, ông nhìn Tô Hòa một cái, không để bụng tới lời giải thích của Tô Hòa, nhưng mà ông biết Tô Hòa không muốn nói nên cũng không hỏi thêm nữa.
Đúng lúc này, Trần Nhâm thuộc khoa Y học Đại học Thủ đô đột nhiên cất lời, ánh mắt ông nhìn Tô Hòa sáng như đèn pha, giống như đang nhìn một món đồ quý giá, hiếm hoi:
Tiểu Tô à, chú nhớ là ban nãy khi cháu nói ra phương pháp trị chứng kết sỏi, có nói câu
Nếu chỉ chữa bằng phương pháp Đông y
, chẳng lẽ cháu còn phương pháp khác à? Hay là cháu còn hiểu cả Tây y nữa?
Trong đầu Trương Khánh Dân bỗng hiện lên câu nói hai hôm trước Tô Hòa nói với ông -
Thật ra Tây y của cháu cũng rất tốt
.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.