Chương 82: Khoe khoang khắp nửa thôn
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1489 chữ
- 2021-12-31 05:38:43
Ông cẩn thận cảm nhận, đúng là chân ông có cảm giác đau thật.
Hai cái chân mất tê liệt bấy lâu nay của ông cuối cùng đã có cảm giác 8trở lại rồi!
Người ta thường nói, nước mắt đàn ông không dễ rơi là do chưa đủ đau lòng, cái chân tàn phế nửa năm của Tô Kiến Quốc c3hính là nỗi đau trong lòng ông.
Tô Hòa dặn dò Tô Kiến Quốc mấy câu, thấy vẻ u ám trên mặt Tô Kiến Quốc biến mất thì cô thử nói suy nghĩ của mình cho ông nghe.
Ba, ba còn nhớ lúc trước con nói với ba, đợi khi nào chân ba khỏi rồi chúng ta sẽ đến Long Thành ở không?
Tô Kiến Quốc gật đầu:
Nhớ chứ. Khi nào đến Long Thành rồi, ba cũng có thể đi làm buôn bán nhỏ, cho dù không kiếm được nhiều tiền như con thì cũng đủ để ba mẹ ăn uống hằng ngày, không đến mức tăng thêm gánh nặng cho con.
Tô Hòa thuận tay bỏ hết bát đĩa đang xếp chồng một chỗ vào trong chậu nước, cho thêm một ít nước ấm nữa để rửa xong bát nhanh hơn.
Thật ra Tô Hòa đã biết trước là chân của Tô Kiến Quốc sẽ có chuyển biến tốt trong khoảng hai ngày này. Dù sao dược tính của Hắc Ngọc Thảo không phải chỉ được cái tiếng, nhưng cô cũng không ngờ là chân Tô Kiến Quốc sẽ khỏi nhanh như vậy.
Mới được bao lâu chứ…
Người bình thường cả đời cũng chẳng được đến thủ đô một lần. Bây giờ, ông có phúc, con gái muốn đưa ông đến thủ đô, còn được ở lại lâu dài, tôi thật không hiểu trong đầu ông suy nghĩ cái gì nữa… Cả ngày chỉ biết làm mất mặt con gái thôi!
Tô Kiến Quốc cảm thấy oan ức:
Tôi không đi thủ đô là làm mất mặt con gái, thế bà nói xem hai kẻ quê mùa đi ra từ xó núi mương rãnh như chúng ta đến thủ đô, thì người ta không cười nhạo à? Đến lúc đó hai chúng ta mất mặt chẳng sao cả, nhưng để bé Hòa mất mặt cùng chúng ta thì không được!
Lý Thục Phân đập cái bát chưa rửa xong ở trong tay lên bàn, mắng:
Sao hả? Tô Kiến Quốc, ông có ý gì, ông cảm thấy có ba mẹ quê mùa là đáng xấu hổ à? Thế sao ông không kiếm nhiều tiền vào, để tôi không phải ăn mặc như đứa nhà quê nữa!
Thục Phân, Thục Phân, bà mau gọi con gái tôi qua đây. Cái chân này của tôi có cảm giác rồi! Lúc nã9y bà véo chân tôi, tôi thật sự có cảm giác đấy!
Tô Kiến Quốc mừng đến mức nói năng lộn xộn.
Lý Thục Phân thấy Tô Kiến Quốc chảy cả6 nước mắt thì trong lòng rất vui vẻ. Bà chạy vội vào trong bếp nói với Tô Hòa đang rửa bát đũa:
Con gái, con mau qua xem chân cho ba con đ5i, ba con nói là chân của ông ấy có cảm giác rồi! Có cảm giác rồi!
Vâng, đợi con rửa nốt mấy cái bát này rồi con qua.
Lý Thục Phân giật lấy cái bát bẩn trong tay Tô Hòa, sẵng giọng:
Xem chân cho ba con quan trọng hơn, bây giờ còn rửa bát gì nữa! Mấy cái bát đũa xoong nồi này để mẹ rửa, con mau vào xem chân cho ba con đi.
Tô Hòa chỉ có thể nghe lời mẹ đi vào kiểm tra chân cho Tô Kiến Quốc. Có dược tính của Hắc Ngọc Thảo, chân Tô Kiến Quốc đã khỏi được phân nửa. Mấy hôm trước ông cảm thấy trên đùi hơi ngứa, đó là dấu hiệu của miệng vết thương đang dần lành lại. Bây giờ dược tính của Hắc Ngọc Thảo đã phát huy triệt để. Vậy thì trong mấy ngày tiếp theo, chân của Tô Kiến Quốc còn có thể khôi phục thêm nữa.
Ba, vết thương ở chân ba đã tốt hơn nhiều rồi, mai con lại sắc cho ba một chén thuốc nữa. Sau khi uống xong, ba lại nằm nghỉ một thời gian là sẽ không sao cả. Nếu bây giờ ba muốn đi thì có thể nhờ người đỡ đi mấy bước, tự khống chế lực là được. Có thể lúc mới đi ba sẽ thấy đau, nhưng như vậy mới mau lành vết thương. Với cả, thường ngày ba bảo mẹ con xoa bóp cẳng chân và bắp đùi cho ba, vậy khi đến lúc đi thử mới không bị tê chân mà vấp ngã.
Tô Hòa lắc đầu:
Bây giờ con thay đổi ý định rồi. Chúng ta không đi Long Thành nữa, đi lên thủ đô luôn.
Tô Kiến Quốc lắc đầu ngay:
Vậy không được. Với ba và mẹ con, đi đến Long Thành đã là xa nhà rồi, bây giờ con còn bảo để ba mẹ đến thủ đô nữa! Con còn nhỏ tuổi, lại biết nhiều chữ, đi đâu cũng không phải sợ. Nhưng ba mẹ con là hai người thất học, chẳng biết được mấy chữ, đến thủ đô rồi người ta nói gì ba mẹ cũng không hiểu, đừng nói là làm buôn bán, mà đến cả sống cũng không sống được!
Tô Hòa bật cười:
Ôi ba, cho dù mới đến thủ đô không hiểu người ta nói gì, chẳng lẽ ba mẹ còn không biết đồ ăn ở thủ đô trông như thế nào à? Lúc muốn mua gì mà không nghe rõ giá cả người ta nói, thì ba mẹ cứ khua tay múa chân, nghe mấy hôm là sẽ quen thôi mà.
Ban đầu con cảm thấy mình vẫn sẽ đi học đại học ở Long Thành, nên mới có ý định để ba và mẹ đến Long Thành. Nhưng bây giờ con không cần đi học nữa, mà đến thẳng thủ đô dạy học luôn, thì ba và mẹ cũng phải đến thủ đô cùng con chứ! Chẳng lẽ một mình con đến thủ đô, để mặc ba và mẹ ở đây à?
Tô Kiến Quốc vẫn cứ lắc đầu:
Không được, không được, thủ đô thì không được! Hay là con cứ đi một mình thôi, ba và mẹ con sống ở thôn Tô Gia cũng rất thoải mái, không đi thủ đô với con đâu!
Không đợi Tô Hòa khuyên tiếp, Lý Thục Phân đã cầm một cái bát xông ra khỏi bếp:
Tô Kiến Quốc, ông nói vớ vẩn gì đấy hả? Con gái muốn đưa hai chúng ta đến thủ đô là do con gái tôi hiếu thuận! Ông còn lèm bèm cái gì nữa? Tôi không cần biết ông có đi không, nhưng tôi thì chắc chắn sẽ đi cùng con gái tôi rồi!
Ông tưởng tôi không muốn mặc quần áo đẹp như diễn viên trong phim à? Còn không phải do ông kém cỏi không kiếm được tiền sao? Trong đầu ông toàn giòi bọ à? Đến lúc con gái tôi đi dạy học ở Đại học Thủ đô, người ta hỏi,
Ơ, Tô Hòa, ba mẹ em có ở thủ đô cùng em không?
Ông bảo con gái phải trả lời thế nào?
Con gái phải nói sao với đồng nghiệp của nó? Nói là nó mặc kệ ba mẹ ở trong xó núi mương rãnh, còn mình thì ở thủ đô à? Ông nói xem người ta sẽ nhìn con bé Hòa thế nào? Tôi nói cho ông biết, ông muốn đi thì đi, không đi thì cút!
Lý Thục Phân tức giận nhặt chiếc bát úp ở trên bàn lên, hầm hừ quay lại bếp tiếp tục rửa bát. Bà không thèm tức giận với loại người không biết gì cả như Tô Kiến Quốc. Bây giờ, bà chỉ muốn mau chóng rửa xong bát đũa, sau đó ra ngoài kia buôn về chuyện gia đình, nhân tiện khoe khoang con gái bà tài giỏi thế nào với bà con lối xóm.
Tô Hòa thấy mặt Tô Kiến Quốc đen sì thì cười gượng mấy cái rồi chạy mất.
Một bên là ba một bên là mẹ, giúp ai cũng không ổn…
Chỉ trong một buổi chiều, Lý Thục Phân đã mang tin tức con gái mình Tô Hòa của mình sắp đến Đại học Thủ đô dạy học đi khoe khắp cả thôn Tô Gia. Lý Thục Phân thì vui sướng rồi, nhưng những người nghe được tin tức này thì chẳng có mấy ai vui nổi.
Tại nhà họ Vương.
Mẹ Vương Nhị Hoa lôi Vương Nhị Hoa ở trong đống rơm rạ về nhà, véo tai Vương Nhị Hoa chửi ầm lên.
Ha? Vương Nhị Hoa mày giỏi thật đấy! Mày nhìn Tô Hòa nhà người ta đang làm gì, còn mày thì đang làm gì đi kìa?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.