Chương 83: Lời khuyên của trương khánh dân


Đến cả Lý Thục Phân cũng không nghĩ tới, vì những lời ba hoa chiều nay của bà mà tất cả mọi nhà trong thôn Tô Gia đều nổi8 hứng lôi con ra đánh.

Một bà thím nhà ở phía đông của thôn quát ầm lên với cô con gái mập mạp nhà mình.

Ôi trời, mày ăn ăn ăn! Chỉ biết ăn thôi! Sao mày ăn nhiều như thế mà đầu óc mày không khôn ra được tí nào hả? Mày nhìn9 xem mày béo thành cái gì rồi, thế này còn ai người ta thèm lấy mày nữa? Rõ ràng mày chỉ sinh sau Tô Hòa chưa đến một th6áng, mà năm ngoái người ta mới thi đậu đại học, năm nay đã được Đại học Thủ đô mời đến làm giảng viên rồi!

Mẹ Điền Điền nghe thấy con gái mình khóc nức nở, thì vội vàng vén rèm chạy ra, giọng điệu kìm nén cơn giận:
Mẹ, sao mẹ có thể nói Điền Điền như vậy? Sao mẹ có thể nói con như vậy hả?


Người trong thôn đều nói đầu óc Điền Điền giống bố nó, người ta còn nói đầu óc bố Điền Điền giống mẹ đấy. Ba đời nhà mẹ không có ai khôn ngoan, mà sao mẹ lại đổ hết lên đầu con?


Ông có biết thân phận của cô bé đó không? Hôm nay Cố Chính Sinh, Hạ Thuần Phong, Vệ Mộc Lương ở thủ đô và cả Trần Nhâm ở khoa Y học Đại học Thủ đô đến nhà cô bé đó, tự mình khảo nghiệm y thuật của cô bé đó. Hiện giờ cô bé đó đã là chuyên gia y học hàng đầu thứ hai mươi mốt của nước mình rồi. Ông dám xử phạt chuyên gia tài ba như thế à?


Hơn nữa lúc ấy, Trần Nhâm còn nói sẽ dẫn nó đến Đại học Thủ đô làm Giáo sư đặc biệt, chỉ cần khai giảng là có thể dạy học luôn. Ông dám xử phạt một Giáo sư Đại học Thủ đô à?


Mà dù nó có chỗ dựa lớn thì cũng không thể bắt nạt bàn cùng phòng được! Mấy bạn cùng phòng nó đều nói nó cậy mình khỏe mà đánh bạn. Một sinh viên như vậy chẳng khác nào con sâu làm rầu nồi canh. Dù cho thành tích nó tốt đến đâu thì khoa chúng ta cũng không thể giữ lại một người như vậy!

Trương Khánh Dân thở dài:
Gia cảnh của sinh viên đó rất khó khăn, lúc mới vào đại học đến cả cái chăn cũng không mua nổi. Nhưng nó là một đứa vững tâm, luôn làm thêm kiếm tiền ở chỗ tôi. Sau mấy tháng túng thiếu, nó mới được thoải mái hơn một chút. Ông nói gia cảnh nó bình thường, nghèo, những thứ ấy tôi đều biết cả, vì tôi vẫn luôn để ý đến nó. Nhưng ông nói con bé cậy mình khỏe mà bắt nạt bạn, là con sâu làm rầu nồi canh thì tôi tuyệt đối không tin.

Trương Khánh Dân gắp một miếng lên nếm thử rồi đặt đũa xuống, trong bụng nghĩ thầm:
Thịt kho này hương vị cũng được, nhưng mà không ngon bằng thịt kho nhà Tô Hòa tự làm. Hương vị thịt kho của nhà hàng thịt kho ở Xuyên Thục này vẫn chưa đủ chính tông đâu…

Nhưng mà nghĩ thầm trong bụng thì cứ nghĩ, chứ những lời dễ mất lòng người khác thế này thì Trương Khánh Dân sẽ không nói ra miệng.
Thấy mình cổ vũ thất bại, vẻ mặt hiền từ của bà lão lập tức tan biến. Bà phẩy tay đuổi Điền Điền đang tủi thân sang một bên.

Chắc chắn đầu óc mày được di truyền từ mẹ mày, ngu như heo. Tao đúng là não úng nước mới đi trông mong vào mày. Không có mệnh phượng hoàng vàng thì ngoan ngoãn ở trong ổ gà của mày đi. Không làm được phượng hoàng vàng, thì làm một con gà mái biết đẻ trứng cũng được.

Lão Viện trưởng im lặng một hồi, ngón tay khẽ gõ lên bàn:
Dù sao thì đánh bạn cũng là không đúng. Tình huống cụ thể thế nào sau khi khai giảng tôi sẽ điều tra rõ, nhưng thân là sinh viên, có rất nhiều phương pháp để giải quyết vấn đề, thế mà nó lại cứ chọn cách bạo lực nhất. Làm như vậy đã là sai rồi, nó nhất định phải chịu xử phạt!

Trương Khánh Dân đặt chén rượu xuống, đáp lại một câu:
Tôi khuyên ông đừng làm như vậy, không thì sớm muộn gì cũng sẽ mất mặt với cả tỉnh X!

Điền Điền - cháu gái bà ngơ ngác:
Vì sao ạ?


Vì người ta học giỏi, thành tích học tập tốt! Bà nghe người xưa nói, trong sách có căn nhà vàng! Theo bà thấy, chắc chắn là Tô Hòa kia tìm được căn nhà vàng giấu ở trong sách! Nếu không sao nó có thể thi đậu đại học và được mời đến đại học làm giảng viên chứ?

Ông bác ở đầu phía tây của thôn cầm chiếc giày vải trong tay, đuổi theo sau thằng con trai đang vừa khóc vừa la, chạy như điên ở trong sân.

A, trốn trốn trốn cái gì! Mày chỉ biết trốn thôi! Mày có thể có khá hơn tí được không?

Ông giả vờ khen ngợi mấy câu, rồi chuyển vào chủ đề chính:
Lão Viện trưởng, ông cũng biết chuyện trong khoa mình muốn đuổi học một sinh viên nhỉ? Hôm nay tôi đến là muốn cho ông một lời khuyên trước, đừng tuyệt tình quá, nếu không sau này mặt mũi của khoa mình và cả trường cũng mất sạch.

Lão Viện trưởng nghe mà nổi lên hứng thú. Ông nhấp một ngụm rượu, đặt chén rượu xuống, nhướng mày hỏi Trương Khánh Dân:
Lai lịch của sinh viên đó lớn lắm à? Tôi nhớ, giáo viên lớp đó nói là sinh viên kia chỉ là con nhà nông dân bình thường, không có bối cảnh gì cơ mà…

Thấy Trương Khánh Dân mang theo tâm sự đến thăm, lão Viện trưởng viện Y vội vàng bảo con dâu mình thái một đĩa thịt kho tới, và rót thêm hai chén rượu nhỏ.

Ông nếm thử món thịt kho này xem, đây là hương vị chính tông của Xuyên Thục đấy! Năm trước ở Long Thành Thành mới mở một nhà hàng thịt kho, là cửa hàng chi nhánh của phủ Lỗ Thực ở Xuyên Thục. Ông không biết thịt kho nhà họ ngon thế nào đâu, mỗi ngày bắt đầu bán từ tám giờ sáng, mà chưa đến mười giờ đã đóng cửa rồi. Bà nhà tôi muốn mua một ít về đãi khách mà sáng sớm nay còn chưa đến sáu giờ đã phải đi xếp hàng rồi, mà chỉ mua được có một cân thôi đấy, cho ông nếm thử mấy miếng!

Vẻ mặt bà lão hiền từ, trong giọng nói chan chứa mong đợi và khát khao.

Điền Điền à, cháu nhất định phải học tập cho giỏi. Bà không mong cháu phải thi đậu đại học, cũng không mong mỏi cháu phải đến đại học làm giảng viên, chỉ mong cháu có thể lấy ra một căn nhà vàng trong sách cho bà thôi. Bà nội sống cả một đời mà vẫn chưa được nhìn thấy căn nhà làm bằng vàng nào đâu đấy. Chỉ cần bà có thể nhìn thấy nó một cái, cho dù bà có chết cũng nhắm mắt!


Tao đã nói với mày rồi, phải học cho giỏi, phải học cho giỏi!


Câu này tao nói không dưới hai trăm lần, nhưng lúc nào mày cũng coi lời ba mày nói như gió thoảng qua tai. Hôm nay tao không đánh mày nên thân thì tao không phải là ba mày!

Điền Điền được bà nội cổ vũ thì rất hăng hái. Cô chạy như bay vào trong góc tường, khiêng một cái cuốc lên vai, nói với bà nội mình:
Bà nội, bà yên tâm đi! Cháu sẽ chăm chỉ cuốc đất để đào ra cho bà một căn nhà vàng, để bà vui vẻ nhắm mắt!

Bà lão:

Cô cháu gái này của bà quá ngu ngốc, chắc hẳn không phải đứa có thể học rồi!
Ngọn nguồn tai họa là Tô Hòa lại chẳng hay biết gì về những việc này. Cô xem xong những điều khoản trên sổ chứng nhận chuyên gia y học hàng đầu thì vùi đầu vào đám bài thi của lớp luyện thi. Cô liếc qua mấy đề dễ làm sai, dùng bút đánh dấu những loại đề ngày mai cần phải nhấn mạnh, rồi chuẩn bị nội dung ôn tập cho buổi học ngày mai.
Nếu đã nhận tiền dạy kèm của những học trò này, tất nhiên Tô Hòa phải mang hết kiến thức của mình ra.

Rốt cuộc là đứa nào trong thôn nói như vậy? Để xem tao có xé nát mồm chúng nó không?

Bà lão tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, hùng hổ nhìn con dâu mình. Thế là, một cuộc chiến tranh gia đình đã được mở màn.
Những ngày này tuy là mệt mỏi, nhưng được cái phong phú.

Phía nam của thôn, một bà lão đầu tóc bạc phơ đang khuyên bảo cháu gái mình.

Điền Điền à, bà không lừa cháu đâu. Cháu xem cháu gái nhà họ Tô kìa. Vốn dĩ mọi người trong thôn mình đều coi thường nhà họ, nói nhà họ không có người nối dõi, nhưng bây giờ còn ai dám nói xấu nhà họ không? Cả thôn đều nói Tô Hòa là phượng hoàng vàng! Cháu có biết vì sao người ta lại nói Tô Hòa là phượng hoàng vàng không?


Còn5 mày thì sao?


Mày đến cả cấp hai cũng không học hết. Tao tìm cho mày bao nhiêu thằng tử tế, mà cứ tìm thằng nào được thằng nào là thằng đấy chạy mất. Mày không thể ăn ít lại, thương xót cho người mẹ suýt nữa thì vỡ tim vì lo cho mày à?

Trương Khánh Dân dừng lại, gắp một miếng thịt kho bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói:
Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng. Cô bé đó gặp được một người bệnh không quen biết ở trên đường, thế mà còn có thể thức trắng đêm trông chừng người ta. Sáng hôm sau khi đến đồn công an báo án, đồn công an nói đã gần cuối năm họ không thu nhận người lưu lạc, cô bé ấy sợ bệnh nhân phát bệnh, bị chết cóng ở ngoài, nên đã dẫn về nhà mình ở, mãi đến khi người nhà đến tìm. Ông nói xem, một người như vậy sẽ có phẩm hạnh không tốt được sao? Là con sâu làm rầu nồi canh sao?


Phẩm hạnh cô bé đó tôi hiểu rất rõ, tôi cũng từng hỏi thăm nó về việc ấy. Đúng là nó đánh bạn cùng phòng, nhưng đó là do bạn cùng phòng nó khiêu khích trước. Giữa mùa đông mà hắt nước lạnh lên chăn đệm người ta, ông nói xem nó đánh lại mấy cái bạt tai là quá đáng lắm sao?

Trời tối, Trương Khánh Dân đến khu tập thể giáo viên của trường Đại học Long Thành thăm lão Viện trưởng.
Lão Viện trưởng của viện Y là người quen cũ của Trương Khánh Dân. Tuy quan hệ của hai người không được tính là quá tốt, nhưng dù sao cũng từng làm việc cùng nhau nhiều năm, chút tình cảm xã giao thì vẫn có.

Nếu Đại học Long Thành không sợ mất mặt thì kế hoạch ban đầu thế nào ông cứ việc làm như vậy. Tôi coi mình là một thành viên của khoa Y học Đại học Long Thành nên vừa nhận được tin là tôi đến đây báo ngay, chỉ mong rằng không bị bẽ mặt, sau này bị người ta sỉ nhục! Người bên ngoài sẽ mắng Đại học Long Thành là có mắt không tròng, mà sinh viên của Đại học Long Thành ta cũng sẽ mắng…



Nếu những bệnh viện bên ngoài biết tin khoa Y học Đại học Long Thành đuổi học một chuyên gia tài ba như vậy, lại còn bắt người ta chịu xử phạt thì ông đoán xem bọn họ sẽ làm ra quyết định gì để lấy lòng nhân tài đấy? Người chịu thiệt cuối cùng sẽ là ai?


Giọng điệu bình thản của Trương Khánh Dân rơi vào tai lão Viện trưởng chẳng khác nào tiếng sét đánh, khiến người ông chảy đầy mồ hôi lạnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.