Chương 213: Nhìn thấy


Nguyên liệu là thịt lợn, thịt bò, phối lợn, bánh mì, đậu phụ,...

đun cùng với nước ninh thịt.
Gió lớn thổi bay mái tóc dài đến ngang tại của Lục Tiểu Mãn.
Mái tóc bay bay che mất đi một nửa khuôn mặt xinh đẹp ấy.
Lý Diệu Lạc vừa mới đi đến nói chuyện cùng Cao Thành Triển, Lục Tiểu Mãn đã chen ngang vào.
Cô ta kéo Cao Thành Triển đi, nói rằng có việc cần nói.
Cô ta nghiêng mặt nhìn anh Thành Triển, đột nhiên hỏi một câu không liên quan:
Anh Thành Triển thích con gái tóc dài hay tóc ngắn?
Cao Thành Triển nghĩ nghĩ rồi nói:
Chỉ cần là người con gái mà anh thích thì dù có tóc dài hay ngắn anh cũng đều thích.
Cao Thành Triển đứng cạnh lan can, không biết rằng Lục Tiểu Mãn đang nói gì với mình.
Cậu hướng tầm mắt ra phía xa, đột nhiên, ánh mắt của cậu lại bị mọi thứ ở bên kia đường dưới tòa nhà thu hút.
Phòng bao này rất to.
Ở đây còn có cả ban công riêng.
Lâm Hinh Nhi lén lút véo Lục Tiểu Mãn một cái:
Bảo sao mà cậu cứ nhớ mãi không quên anh ấy, quá là quyến rũ mà.
Nếu không khi nào cậu chơi chán rồi thì nhường cho mình nhé.
Lục Tiểu Mãn trợn mắt nhìn Lâm Hinh Nhi, sau đó lại véo thật mạnh vào ngực của cô ấy.
Ngoại trừ lần ở nhà chị Chi ra thì chỉ có hôm nay là cậu uống rượu.
Lục Thành Tuấn không thích uống say và cảm giác không thể khống chế được mình.
Tên gọi khác là chaogan 8được làm từ gan heo, ruột heo và tinh bột, nêm tỏi, giấm và nước tương.
Món ăn được phục vụ theo truyền thống với bánh bao chay3.
Lục Tiểu Mãn, Lục Thành Tuấn, Cao Thành Triển cùng nhau lớn lên, cái vòng luẩn quẩn này cứ tiếp tục.
Cao Thành Triển đã uống rượu, nhìn về phía Lục Thành Tuấn liền đi đến ngồi cạnh cậu.
Cô ta cầm một ly rượu vang, để lộ ra bờ vai trắng ngần.
Dưới ánh đèn ấm áp kia, bờ vai của cô ta như được bao phủ một lớp ánh sáng mềm mại.

Có chuyện gì mà vui thế?

Cuối cùng thì em và cô ấy cũng học cùng một trường.
Hôm nay cô ấy cũng ở thành phố Đại Kinh, anh Thành Triển, em vui lắm.
Lục Thanh Tuấn bình thường cũng không uống rượu.
Lục Tiểu Mãn hết lần này tới lần khác như vậy còn tự mình coi đó là hay mà đắc ý.
Mỗi lần nhìn thấy Lục Tiểu Mãn ở trước mặt Cao Thành Triển, bị Cao Thành Triển lạnh lùng từ chối là Lý Diệu Lạc cảm thấy rất đã.
Cậu đã bỏ lỡ những cô cậu thanh niên đang đứng bên đường ăn đồ ăn đêm kia.
Khi đến câu lạc bộ Trường An, cậu lên tầng 6, phòng 611.
Cậu thật sự rất vui vẻ.
Vậy nên cậu có uống thêm một chút cũng không sao.
Cao Thành Triển rất ngưỡng mộ Thành Tuấn.
Cậu ấy đơn giản như thế, thích cũng đơn giản, mọi nỗ lực cũng đơn giản mà đến cả niềm vui cũng đơn giản.
Ông nhắc cô cầm theo hai cái điện thoại giống hệt nhau để phòng những lúc hết pin mà quên sạc điện.
Được thôi.
Người đến người đi vô cùng nhộn nhịp.
Chi Chi và các bạn đã hẹn nhau sẽ đến đây chơi.
Cậu không nhịn được mà thò tay ra xoa đầu Thành Tuấn.
Thành Tuấn không hề tránh đi.
Cao Thành Triển vô cùng hào phóng, lại còn rất nhiều tiền.
Không chỉ so với đám người ở đây, mà so với cả thành phố Đại Kinh này, cậu tuyệt đối được coi là người nhiều tiền nhất.
Ngọt đến tận tim.
Bất kỳ một việc nhỏ nhặt nào đó cũng sẽ khiến cậu cảm thấy ấm áp.
Cao Thành Triển thực sự là người vừa trưởng thành vừa hoàn hảo.
Vậy nên rất nhanh đã có người tới kéo Cao Thành Triển đi nói chuyện.
Họ xếp thành một hàng hứng cơn gió đêm, vừa ăn vừa nói chuyện.
Trước mặt bọn họ, ở phía bên đối diện, cách một con đường lớn là một tòa nhà vô cùng tráng lệ.
Điều đó giống như tâm trạng của cậu bây giờ.
Sau khi trải qua mọi loại cảm xúc phức tạp thì thứ còn lại chỉ là ngọt ngào.
Lúc này, Lục Thành Tuấn nhận được một tin nhắn.

Đây là số mới của tớ, bố sợ tớ quên sạc pin.
Khi thấy trong tay Thành Tuấn cũng đang cầm một ly rượu vang, Cao Thành Triển cười nói:
Em còn chưa được 18 tuổi đâu đấy, không được uống rượu.
Lục Thành Tuấn gật đầu:
Sắp rồi, em sắp 18 tuổi rồi.
Thế nhưng lúc em 15 tuổi đã từng uống rượu, ngon lắm.
Cao Thành Triển không biết vì sao nhìn thấy Thành Tuấn như vậy cậu lại cứ luôn nghĩ về một người con gái khác.
Bọn Chi Chi đứng dưới ánh đèn rực rỡ ấy đều có thể nhìn rõ miếng đậu phụ thối trong tay, đồ ăn thơm ngon của ai nhiều hơn và ai không có đồ ăn.
Từng chiếc xe nối nhau dùng trước cửa của câu lạc bộ Trường An.
Thế nhưng gia đình cô ta lại không có quan hệ thân thiết với nhà họ Cao.
Lý Diệu Lạc rất không vừa mắt cái giọng điệu ỏn ẻn của Lục Tiểu Mãn, ngày nào cũng anh Thành Triển, thật sự quá giả tạo.
Cô phải bảo đảm mãi rằng không có chuyện gì thì bổ mới đi.
Vừa được một lúc ông lại chạy vội trở lại nhắc nhở cô có chuyện gì phải gọi điện thoại.
Hai người cách nhau không hề xa, Lục Tiểu Mãn thấy anh Thành Triển đứng ở đó không hề động đậy.
Cô ta đột nhiên vươn tay ôm lấy eo anh Thành Triển, nói:
Anh Thành Triển, mẹ em bảo nhà anh dạo này không được ổn lắm.
Lục Thành Tuấn ngoan ngoãn mặc cho anh Thành Triển nắm loạn mái tóc của mình.
Cũng có thể là do uống rượu mà Lục Thành Tuấn cứ cười hi hi, trông hơi ngốc.
Công ty của anh còn xảy ra bao nhiêu chuyện.
Anh có cần em giúp việc gì không?
Lục Tiểu Mãn có thể cảm nhận được vòng eo rắn rỏi của anh Thành Triển.
Người thích Cao Thành Triển đương nhiên không chỉ có một mình Lục Tiểu Mãn.
Còn có một cô gái cũng thích Cao Thành Triển, hơn nữa điều kiện gia đình cũng không kém gì Lục Tiểu Mãn.
Cao Thành Triển ngồi trên xe được tài xe nhắc rằng:
Sắp đến nơi rồi.
Cậu gập tài liệu trước mặt lại.
Cậu dùng sức nhéo mi tâm.
Ông nội bảo cậu đi học trường quân đội.
Cậu nghe theo ông đi học.
Trong cái ngành này, bọn họ đã trưởng thành từ sớm.
Những người mà mãi mãi không trưởng thành cũng dần dần biến mất rồi.
5Mà bổ của Chi Chi chiều nay đã đi khỏi đây.
Chi Chi thật sự không còn cách nào khác.
Đó chỉ là một công việc và cậu đã hoàn thành nó mà thôi.
Tuy vậy, khi nghĩ đến người con gái trong tim mình hắn cũng đã tới thành phố Đại Kinh, Cao Thành Triển cũng nâng ly rượu lên chạm ly với Lục Thành Tuấn.
Thế nhưng lúc này, cậu nhìn thấy bên đường, ở phía dưới tòa nhà này, nơi ở gần lan can có một cô gái tóc dài đang cười hi hi ăn đồ ăn.
Sáu tầng lầu không coi là cao, thị lực của cậu cũng đủ tốt để cậu chắc chắn rằng đó là Chi Chi.
Không giống như mình đột nhiên phải gánh vác biết bao nhiêu là công việc và trách nhiệm.
Dường như trong những năm trước, Cao Thành Triển cũng đã từng có một thời niên thiếu đơn giản như vậy.
Cô cảm thấy mình càng lớn thì bố sẽ càng lo lắng.
Lúc cô tạm biệt bố, bố giống như một đứa trẻ sắp khóc.
Thế nhưng sau một lúc ở cùng với các bạn ăn uống vui vẻ, bận rộn cả con mắt lẫn cái miệng thì cô căn bản không còn thời gian đầu để buồn bã.
Một đám người mua một đống đồ ăn, dựa vào lan can ở bên đường.
Dạo gần đây, việc trong nhà của cậu khá nhiều.
Vì cậu vừa mới tròn 18 nên cậu đã chính thức kế thừa di chúc của ông ngoại.
Hơn nữa cậu còn vượt cấp.
Thế nhưng cậu không hề cảm thấy vui vẻ quá nhiều.
Lục Tiểu Mãn kéo anh Thành Triển ra bên ngoài ban công.
Đây là kiểu ban công theo phong cách châu u, dạng hình tròn trên cột trụ La Mã nên đón gió rất lớn.
Mọi người ở bên trong gần như đã đến cả.
Cao Thành Triển là người đến muộn nhất.
Bởi vì Cao Thành Triển đã đủ 18 tuổi nên cậu đã chính thức trở thành người thừa kế Tập đoàn Công nghiệp nặng Thịnh An.
Vì vậy chẳng ai có thể so với cậu, đến ngưỡng mộ cũng không dám.
Hơn nữa, số điện thoại này của cậu cũng chỉ có Chi Chi biết mà thôi.
Cao Thành Triển nhìn Thành Tuấn đang cúi đầu xem điện thoại mà cười liền lắc đầu.
Thế nhưng điều làm cho cô ta không sảng khoái là Cao Thành Triển vẫn sẽ nói chuyện với Lục Tiểu Mãn vài câu.
Còn đối với mình, anh lại không hề nói lời nào, nhiều nhất cũng chỉ lịch sự ừ một tiếng.
Vốn dĩ mắt bố đã nhỏ mà còn cố mở to nhìn mình.
Đôi mắt của bố trừng lên xuất hiện cả tơ máu.
Ở cửa lớn viết mấy chữ
Câu lạc bộ Trường An
.
Nơi đó sáng rực rỡ giống như mặt trời trong đêm, chiếu sáng cả những vùng quanh đó.
Thanh niên cả rồi nên vẫn còn vô tâm vô phế lắm.
Đến chiều Chi Chi vẫn còn rất khó chịu.
Cậu lên tiếng xin lỗi:
Ngại quá, có chút việc nên đến muộn rồi.
Mọi người cùng nhau hô hào, đến muộn thì phải phạt rượu.
Cao Thành Triển dứt khoát cầm một ly rượu uống hết trong một hơi, lại nói:
Để phạt việc đến muộn, tối nay tôi mời, mọi người cứ thoải mái.
Sau đó lại là một loạt những tiếng hú hét.
Cậu lưu vào nhé.
Không hề có chữ ký tên.
Nhưng Lục Thành Tuấn vừa nhìn là biết ai, Chi Chi vẫn luôn hờ hững như vậy.
Cậu là một người rất cẩn thận thế nhưng bây giờ cậu lại quá đỗi vui mừng.
Đúng thế.
Cậu của cậu không cam tâm nên làm ra rất nhiều chuyện, Suýt chút nữa cậu còn gặp phải tai nạn xe.
Cậu sợ rằng sẽ bị người ta phát hiện ra điểm yếu của mình nên cậu thậm chí còn không dám liên lạc với Chi Chi.

Chúc cho cô gái mình thích.
Lục Thành Tuấn đỏ mặt, gật đầu và uống hết ly rượu vang trong một hơi.
Mặt Lục Thành Tuấn càng đỏ hơn, rượu vang có vị hơi chát nhưng đọng lại là vị ngọt và dư vị vô tận.
Trong số bọn họ, ngoại 9trừ Hướng Tiến và Mỹ Châu đã từng đến thì Chi Chi, Nhị Phán, Thúy Thúy và Tam Bình đều là lần đầu tiên tới đây.
Vì sau khi khai6 giảng, mọi người hầu như đều phải ở trường của mình, ở khoa của mình nên họ hẹn đến trước một ngày để có thể tụ tập vui chơi.
Cô ta nghe nói anh Thành Triển có huấn luyện viên thể hình và võ thuật riêng.

Mặt cô ta nóng bừng bừng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.