Chương 2051: Chết chóc lan tràn khắp nơi (8)


Tôi đã nghe thấy tiếng nhạc.

Một bài hát, tiếng hát khá mơ hồ, tiếng nhạc mạnh mẽ đã lấn át tiếng hát, nhịp bass8 tựa như nhịp tim được phóng đại.

Cậu đang nói cái gì vậy?
Có người ngắt lời của anh ta.

Tôi đã đọc được ở trên mạng. Không phải truyện ma, mà chắc là chuyện có thật. Tôi không nhớ rõ lắm. Hay là bây giờ tra thử…
Anh ta nhìn di động, di chuyển ánh mắt, nhìn sang laptop.
Người phụ nữ đang ngồi trên đất vốn đã bình tĩnh hơn rất nhiều, được người phụ nữ mặc áo lông đen ôm lấy đôi vai, hai người tựa vào nhau, tựa như những người gặp nạn trên núi tuyết đang sưởi ấm cho nhau.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, người phụ nữ ấy hất bạn của mình ra, từ dưới đất đứng bật dậy. Cô ta cầm di động lên, cuống quýt nhấn phím nguồn. Móng tay đã vì thế mà bị gãy, đốt ngón tay cũng đang gồng cứng đến mức trắng tái.
Địa Phủ mất rồi, ma vương muốn thống trị thế giới. Hồn ma cũng đã có quyền chọn lựa của riêng mình.
Meditation vô hình trung đã đứng về phía đối lập với họ. Trước giờ tôi chưa từng nghĩ tới nguyên nhân trong chuyện này.
Tôi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của họ, nhận thấy cảnh tượng trước mắt đã thiếu mất đoạn mở đầu.
Người phụ nữ hành động trước tiên kia đã lùi lại mấy bước, va phải ghế ngồi sau lưng, đáp xuống sàn bằng mông.
Có người gật đầu, có người bấn loạn khóc lóc.
Người để đầu undercut chen vào:
Vừa rồi anh Ân chạy ra ngoài, có phải cũng…

Người phụ nữ mặc áo lông đen ở bên cạnh cô ta thì mấp máy môi, đỡ cô ta đứng dậy một cách nhọc nhằn.

Tôi đã nhận được điện thoại của mẹ.
Người đàn ông mặc áo gi-lê lông đứng ở góc văn phòng, giơ tay lên, khuôn mặt không có biểu cảm gì cả, nhưng giọng nói lại rõ ràng và điềm tĩnh:
Mẹ tôi đã mất hồi năm ngoái. Mọi người đều đã dự đám tang mà… mất do tắc mạch máu não… năm nay vừa đi tảo mộ xong. Số di động... điện thoại di động của mẹ tôi để ở nhà, hết pin từ lâu, cũng không sạc lại, đúng ra đã tắt nguồn rồi. Cha tôi đâu có đụng tới mấy cái đó. Mà giọng nói ấy là của mẹ tôi.

Họ không đứng sững như ma nơ canh nữa. Một người phụ nữ đã có hành động vung tay ném di động lên bàn trước. Cô ta vừa cử động, những người khác cũng hành động theo.
Sau một loạt tiếng bốp chát, có mấy chiếc di động đã rớt lên mặt bàn.

Thật không vậy? Đây không phải là chuyện bịa đặt sao? Nghệ thuật diễn đạt?


Có thể là do mấy trang quảng cáo làm ra…


Gọi điện hỏi anh Ân thử xem.


Ai gọi? Cậu hả?

Điều tôi thắc mắc là tại sao Meditation lại làm vậy.
Vốn dĩ nó đang làm giao dịch linh hồn. Nói đúng ra đó là một phương thức
làm ăn
đã đạt đến trình độ
tiền nào của đó
.
Chỉ nghe thấy mấy tiếng nhấp chuột vang lên, âm thanh ấy đã bị tiếng chuông điện thoại át mất.
Các di động nằm trên bàn lần lượt sáng đèn, tiếng nhạc chuông khác nhau chồng chéo lên nhau trong gian phòng.
Tất cả đều nhìn di động, nhưng không ai lên tiếng.
Người mặc áo gi-lê lông lại giơ tay lên, phát biểu:
Mọi người có xem bản tin trên mạng không? Ở nơi khác, chỗ nào thì tôi quên rồi. Nơi ấy có rất nhiều người đều nhìn thấy người chết hiện hồn về… được báo mộng, tôi nhớ là được báo mộng. Họ được người đã mất báo mộng, bảo đem tro cốt đến một nơi nọ. Rất nhiều người đã đi và đã có không ít người mất mạng.

Anh ta lên tiếng:
Mọi người… mọi người có phải cũng đã… nhận được…

Người phụ nữ đang ngồi bệt trên đất nấc lên một tiếng, co rút người lại.
Mà hình như ma vương và linh hồn đối đầu với nhau thì không cần đến nguyên do.
Nhưng Meditation chọn phương thức này để đối chọi, cứ nghĩ đến thì tôi lại thấy thắc mắc.
Rất nhiều người vây lại, vươn cổ đến trước màn hình laptop, để xem cho rõ chữ viết ở bên trên.
Tầm mắt của tôi thì vẫn ở chỗ cũ, chỉ đứng nhìn một đám người vây quanh chiếc bàn làm việc dài chưa đến năm mét ấy. Ngay trước mặt là hai người phụ nữ vẫn đang ngồi trên sàn nhà. Cũng có người ngồi xuống ghế của mình, không bu qua xem.
Trần Lỗi ấy vẫn mặc kệ, nhìn chằm chằm màn hình di động:
Mẹ tôi… là mẹ tôi gọi điện đến! Mẹ tôi…

Cô ta trở nên nghẹn ngào.
Nhưng người khác tựa như đã được nhắc từ phản ứng của cô ta, cuống quýt khóa nguồn di động của mình ngay lập tức.
Tiếng chuông biến mất, gian văn phòng đã yên tĩnh trở lại.
Người đàn ông mặc áo gi-lê lông gõ bàn phím, nhấp chuột mở gì đó ra:
Có bản tin. Nước bị ô nhiễm… nhận định cũng tương tự như người đăng bài.


Là ma thật…


Họ… đều đã chết?


Là ma. Có nghĩa là ma… ma hiện giờ đã tràn lan trong nhân gian?

Tôi thấy rõ lúc này mình đang ở trong văn phòng của t5òa nhà văn phòng nào đó. Nhân viên trong các ngăn làm việc đều đang cầm di động, đưa mắt nhìn nhau.
Tôi cảm thấy cảnh tượng này khá quen mắt. Sau đó lập tức nhớ ra, đây là văn phòng thuộc công ty của chồng thai phụ Trịnh Giai.
Những người khác đều không quan tâm đến tình trạng của cô ta.
Một người đàn ông để đầu undercut nuốt nước bọt một cái. Âm thanh rất khẽ ấy đã được phóng đại trong bầu không khí yên tĩnh này.

Tôi không biết! Tôi không biết!
Cô ta gào lớn.

Thôi đủ rồi! Đừng ồn nữa! Im lặng hết đi!
Người đàn ông ngồi chính giữa văn phòng vỗ mạnh bàn một cái. Ông ta đang thở hổn hển, mặc kệ người phụ nữ đang khóc kia, lướt mắt qua những người khác, nói:
Chuyện này chắc không phải trò chơi khăm đúng không? Chỗ chúng ta làm gì có ai rảnh mà đi gây chuyện đúng không? Mọi người đều nhận cuộc gọi tương tự nhau.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng nhấp chuột và tiếng gõ bàn phím.
Không biết đã trôi qua bao lâu, người đàn ông mặc áo gi-lê lông la lên:
Tìm ra rồi!


Á á! Đừng nói nữa.
Người phụ nữ đang ngồi trên đất la lên.
Người đàn ông mặc áo gi-lê lông rũ tay xuống, nhìn cô ta một cái, chỉ dừng một thoáng, rồi tiếp tục lên tiếng, nhìn người phụ hỏi:
Ai gọi điện cho cô?

Nó giết nhiều người như thế, chỉ có thể tạo ra nhiều hồn ma hơn, khiến người ta sợ hãi điện thoại, di động, ngoài ra, còn thu hoạch được gì nữa không?
Như vậy hình như đâu có ảnh hưởng gì mấy đến ma vương.
Tôi cảm thấy đầu mình đã choáng váng vì quá ồn, ngay khi sắp ngất đi vì căng não, mọi âm thanh đã 6ngừng lại.
Cảnh tượng trước mắt tôi đã bừng sáng.
Máu từ kẽ móng tay chảy ra.
Di động bị tắt nguồn, cô ta mới buông tay, ngồi thịch xuống đất trở lại.
Tôi không hiểu và càng thấy khó hiểu hơn là tại sao Meditation lại đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, sau khi vô cớ bật khóc, lại khắc dấu ấn của mình lên tay tôi, khiến tôi nhìn thấy những tình cảnh này.
Tôi chưa kịp suy nghĩ gì thêm, những người trong văn phòng đã có phản ứng.
Tiếng nấc nghẹn này đã khiến những người định can ngăn đều khựng lại.
Chỉ có người phụ nữ đang ngồi trên sàn nhà là khe khẽ hỏi gì đó. Người phụ nữ mặc áo lông đen hình như đã nghe rõ câu hỏi, nhìn người phụ nữ ở bên cạnh mình, rồi lại nhìn Trần Lỗi.
Không lâu sau, một ca khúc khác vang lên, hòa vào nhạc khúc sôi động ban đầu.3 Nhạc khúc đệm bằng dương cầm êm dịu đã trở thành tạp âm trong ca khúc ấy.
Mấy giây sau, âm thanh lại thêm vào 9một lớp nữa.
Qua khóe mắt có thể nhìn thấy nơi người đàn ông đó đột ngột tung cửa chạy ra ngoài.
Tôi bất giác rùng mình một cái, nhận thấy chết chóc do Meditation mang lại cũng có hậu quả tương tự như bệnh dịch của Lina. Chúng đều có tính lây nhiễm với tốc độ rất nhanh, hậu quả mang lại đều là tử vong hàng loạt.

Vậy ra, thứ gọi điện đến là…
Một người trong số họ đột nhiên đứng bật dậy, chen khỏi đám đông, nhào đến trước bàn làm việc của mình. Cô ta cuống quýt cầm di động lên, nhấn nút nguồn.

Trần Lỗi, cô làm gì vậy?!
Có người nhìn thấy hành động của cô ta, không khỏi quát lên.

Vậy cậu tra thử xem.
Lập tức có người tiếp lời.
Người mặc áo gi-lê lông gật đầu, ngồi xuống bàn làm việc, nhấc chuột lên.
Di động của Trần Lỗi đã mở nguồn, cô ta nhấn mấy cái lên màn hình, áp di động vào tai, tập trung tinh thần, nhưng không tài nào nén nổi vẻ nôn nóng trên khuôn mặt.

Tôi thấy cô ta há miệng ra, nhưng những lời muốn nói đã nghẹn lại trong cổ họng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.