Chương 59: Vu oan giá họa
-
Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa
- Khinh Bạc Đào Hoa
- 1687 chữ
- 2022-02-04 05:12:15
Sau khi Doãn Đô Hiểu rời đi, Dung Y xách hộp bánh pancake đi tìm Ân Nhã. Tuy rằng không cam lòng làm thuyết khách cho Do8ãn Đô Hiểu, thế nhưng vì đứa bé đã từng có duyên gặp một lần ấy, Dung Y vẫn muốn thử sức một lần.
Bằng không, 3đứa bé này sẽ mãi mãi không có cơ hội được sinh ra.
Ánh nắng tháng tư thật sự tươi đẹp, dễ chịu, từng vệt xuyên9 qua cửa sổ hắt xuống nền nhà, bóng của Dung Y và Ân Nhã bị kéo dài và loang lổ. Dung Y bê cốc cà phê mà thư kí mang đế6n, chầm chậm nhấp một hớp, Ân Nhã không hề nể tình mà nói,
Không, tôi không muốn đứa bé này.
Cậu ta đi đến trước mặt cô, như đang niệm thần chú,
Em sẽ thích anh chứ?
Khi hơi thở nóng bỏng của cậu ta lướt qua gò má cô, Dung Y hoàng hốt nhận ra ý đồ của cậu ta, liền nhanh chóng quay mặt né tránh. Nụ hôn của cậu ta rơi vào không trung, dường như cậu ta đã tỉnh ngộ ra, tự cười giễu mình,
Xin lỗi, tôi thất lễ rồi.
Dung Y ngơ ngác nhìn cậu ta, người đàn ông trước mắt này hình như đã biến thành một Ân Nhã mà cô hoàn toàn không quen.
Trong im lặng, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là giọng nói mềm mại của Doãn Đô Hiểu,
Tổng giám đốc Ân, tôi nghĩ rồi…
Sau khi nhìn thấy Dung Y trong văn phòng, giọng nói đó liền ngưng bặt, trong phút chốc đủ mọi biểu cảm thoáng lướt qua gương mặt cô ta, ngạc nhiên, hoài nghi, xấu hổ, ghen tị…
Hóa ra trên gương mặt một người có thể có nhiều nét mặt đến vậy.
Ánh mắt Ân Nhã bất ngờ nheo lại.
Cậu ta đã lấy lại khí chất và uy thế của tổng giám đốc, chỉ một hành động đơn giản cũng khiến cho Doãn Đô Hiểu bất an, hoang mang liếc Dung Y. Có lẽ cô ta nghĩ Dung Y đã kể lại chuyện ban nãy cho Ân Nhã.
Là giận dữ tích lũy từ lần ầm ĩ trước, không những không biến mất theo thời gian mà còn càng bộc phát mạnh mẽ hơn,
Tôi đã đường đường là tổng giám đốc, dưới tôi có hai mươi nhân viên, công ty của tôi sẽ ngày càng phát triển lớn mạnh. Một lượng lớn khách hàng dựa vào tôi kiếm cơm, tôi là cổ thần trong lòng bọn họ.
Ân Nhã cười phá lên, hờ hững nhìn Dung Y,
Tôi tự biết bản thân mình đang làm gì, không cần người khác can thiệp.
Cậu ta đến gần cô, Dung Y không tránh không né, chỉ cười khẩy,
Chẳng qua là đầu cơ trục lợi, may mắn biết được trước thị trường cổ phiếu trong mười năm, thì ở đây giả vờ làm cổ thần à. Để tôi chờ xem, mười năm nữa, thì cậu làm thế nào để giả vờ tiếp.
Huyệt thái dương của Ân Nhã giật giật, ở trong giới cổ phiếu, cậu ta được tâng bốc lên mây quá lâu rồi, đến bản thân cũng bắt đầu tin rằng mình là cổ thần. Trong thế giới này, chỉ duy nhất có Dung Y, chỉ duy nhất cô biết được bí mật và lai lịch của cậu ta mà thôi. Một suy nghĩ trong lòng cậu ta vụt lên, kinh sợ tới mức khiến cậu ta phải lùi vài bước, trán toát ra mồ hôi lạnh.
Cậu ta ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng bỏng,
Dung Y, nếu như cậu thích tôi thật thì tốt biết bao, tôi sẽ không cần làm gì nữa. Thật ra cậu cũng có một chút thích tôi đúng không? Nếu như không có Trần Dịch Thần, cuối cùng cậu cũng nhất định ở bên cạnh tôi... dù là kiếp trước hay kiếp này.
Dung Y tưởng rằng cậu ta sẽ phát điên đến mức có suy nghĩ trừ khử Trần Dịch Thần, nhưng không biết rằng cậu ta đang dùng cách này để khống chế một ý nghĩ điên rồ ngu dại khác trong đầu mà thôi.
Ân Nhã...
Dung Y lúng túng gọi cậu ta một tiếng.
Lời nói chắc như5 đinh đóng cột, lời thuyết phục của Dung Y rõ ràng không có tác dụng.
Cậu còn nhớ không? Khi đứa bé sinh ra, cậu ngay lập tức chụp một bức ảnh chia sẻ cho bạn bè, đứa con của cậu và Doãn Đô Hiểu, mắt và miệng rất giống cậu. Lần đầu tiên làm bố, cậu cẩn thận dè dặt ôm đứa bé này vào lòng, không kiềm lòng được hết lần này qua lần khác hôn lên khuôn mặt nhỏ xíu của bé. Cậu bé còn không chịu nằm yên, tay chân nhỏ bé khua khoắng không ngừng, một đêm uống hết ba bình sữa, một ngày phải thay bốn năm lần quần... tuy rằng cậu trách móc, thế nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy hạnh phúc.
Dung Y muốn thông qua đứa bé để làm lay động Ân Nhã, dù cuộc hôn nhân này mới đầu không hòa thuận, nhưng đứa trẻ vẫn chiếm một vị trí nhất định trong trái tim Ân Nhã.
Trong lúc Dung Y kể lại, Ân Nhã đã có một lúc thất thần. trong đáy mắt anh không phải không có sự mềm lòng, nhưng chỉ xẹt qua liền biến mất,
Tôi gặp gỡ Doãn Đô Hiểu, chúng tôi có con, sau đó vì đứa bé này mà kết hôn, từ đó bắt đầu cuộc hôn nhân bằng mặt không bằng lòng với nhau sao? Vận mệnh này không khác gì thế giới trước, tôi quyết không cho phép chuyện này xảy ra lần nữa.
Dung Y vô cùng hài lòng với hiệu quả lời nói của mình, nghe cậu ta lẩm bẩm,
Những ngày này không có cậu... tôi vẫn sống tốt.
Không có cô, cậu ta sẽ không nghĩ tới mười năm sau, cậu ta có thể giả vờ rằng cậu ta và bọn họ là người cùng thế giới.
Lòng cô mềm đi, thật ra đáng lẽ bọn họ nên phải giúp đỡ lẫn nhau, không nên ầm ĩ tới bước đường này. Cô hơi mệt mỏi, xua tay,
Thôi, cậu cũng là người trưởng thành rồi, cậu muốn làm gì thì làm vậy đi.
Ánh nắng tạo thành những khoảng tối trên gương mặt cậu ta, Ân Nhã hạ giọng hỏi,
Cậu thích Trần Dịch Thần bao nhiêu?
rồi lại tự trả lời,
Chắc hẳn đối với Trần Dịch Thần, cậu đến chết cũng không thay lòng, một ngày nào đó, giữa hai người sẽ không còn bí mật gì, dần dần, cậu sẽ tâm sự mọi thứ mình biết cho anh ta.
Dung Y quyến luyến những ngày ở thế giới kia, thế nhưng Ân Nhã lại không muốn như thế. Cho dù chỉ là chút trùng hợp, cũng mang lại cho cậu ta cảm giác sợ hãi rất lớn. Cậu ta rất sợ sẽ lại quay về Ân Nhã trước kia, vậy nên chỉ có thể tàn nhẫn loại bỏ tất cả các khả năng.
Giọng nói của Dung Y dần nghiêm khắc hơn:
Nếu đã không muốn đứa bé, thì tại sao không dùng bao cao su, hoặc là dứt khoát không động vào cô ấy? Đời này tôi ghét nhất là kiểu đàn ông dám làm không dám chịu, bắt phụ nữ gánh chịu tất cả hậu quả! Đừng có nói với tôi là cậu uống say, chỉ là mượn rượu làm càn mà thôi!
Cô ta không uống thuốc tránh thai thì tôi có biện pháp gì chứ!
Từ đầu tới giờ, Ân Nhã luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh cuối cùng cũng xé bỏ vẻ giả tạo ấy, cậu ta đập mạnh ly nước trong tay lên bàn, từng bước tiến lại gần Dung Y,
Cậu quản tôi làm gì? Cậu có tư cách gì để quản tôi? Cậu cho rằng cậu là ai của tôi?
Dung Y không muốn tham dự chuyện của hai người bọn họ nữa, cô đứng dậy chào tạm biệt:
Hai người cứ thong thả nói chuyện nhé.
Ân Nhã dõi theo bóng dáng xa dần của Dung Y, cho tới khi nhìn qua cửa số cũng không thấy cô, cậu ta mới nghiêm túc nhìn Doãn Đô Hiểu.
Doãn Đô Hiểu ngay lập tức nói thẳng,
Em… muốn giữ lại đứa con của anh, Dung Y là người trong tim anh, nên em nghĩ rằng nhờ cô ấy giúp đỡ, anh sẽ nể mặt cô ấy mà không bắt em phá thai. Nhưng cô ấy lại không quan tâm, em cũng nghĩ rồi, đứa bé này đến không đúng lúc, em sẽ nghe lời anh, bỏ nó đi.
Cô ta sợ hãi trộm nhìn cậu ta:
Dung Y sao lại đến đây? Cô ấy tìm anh có chuyện gì vậy?
Ân Nhã xoay chiếc bút chì, chiếc bút linh hoạt quay vòng giữa những ngón tay cậu ta, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt cô ta,
Dung Y vẫn luôn mềm lòng, cô ấy cảm thấy đứa bé này vô tội, cuồi cùng còn cầu xin cho cô. Tôi không muốn làm cô ấy thất vọng, nhưng cũng không muốn giữ lại đứa bé này, thế này đi, cuộc phẫu thuật ngày mai hủy bỏ, cách giải quyết cuối cùng thế nào tôi sẽ nghĩ lại.
Cô ta tốn vô vàn nước mắt cùng lời cầu xin, thế mà Ân Nhã vẫn không chút nể tình. Vậy mà hai ba câu nói của Dung Y đã thay đổi suy nghĩ của anh. Trong lòng Doãn Đô Hiểu vừa ghen vừa hận, cô ta đã từng là một cô gái trong sáng đáng yêu nhiệt tình lương thiện, thế nhưng tình yêu không như ý đang dần dần ăn mòn cô ta.
Cô ta nghiêm túc đáp
Không cần nghĩ lại nữa, anh không cần khó xử vì em, đứa bé này, để nó đi đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.