Chương 60: Hợp ý



Ừm?
Coi anh Thần chết rồi sao?

Hiểu được nghĩa khác của câu nói này, Dung Y bật cười, giải thích cho anh:
Ân Nhã làm con gái 8nhà người ta to bụng... em đang rầu lắm đây...



Cũng không phải là bụng em, em rầu cái gì?
Anh Thần lúc nào cũng gãi đúng chỗ3 ngứa,
Anh ta có thể quản lí cả một công ty, lẽ nào không giải quyết được mớ hỗn độn này sao?

Trần Dịch Thần hiểu rất rõ:
Anh biết em đang nghĩ gì. Em không muốn mất đi người bạn này, dùng mọi cách để duy trì mối quan hệ này. Thế nhưng đối với Ân Nhã... em có biết anh ta muốn gì không, cầu mà không được chính là điều đau khổ nhất. Người ta thường nói không làm người yêu vẫn có thể làm bạn, không không không, thật ra không thể nào như vậy được.

Anh Thần nên đi làm chương trình
Chị Thanh Tâm tâm sự đêm khuya
đi, chuyên giải đáp thắc mắc tình cảm cho nữ sinh.
Dung Y chỉ cảm thấy trong lòng trống vắng, cô và Ân Nhã cùng nhau rơi vào thế giới này, đáng lẽ nên giúp đỡ nhau, thế nhưng nay lại đường chia hai ngả. Cô gấp
bộp
vali vào:
Ngày mai thu dọn tiếp, hôm nay tâm trạng không vui.

Nếu như Dung Y bất cẩn bị xe đâm chết, chắc là Ân Nhã sẽ vô cùng đau lòng nhỉ? Lúc đó cô ta sẽ ở bên cạnh anh, dịu dàng an ủi anh. Nghe nói đàn ông lúc đó là yếu đuối nhất, rất cần tìm kiếm tình cảm thay thế, chắc chắn cô ta sẽ nhân cơ hội này để chen chân vào. Có thể anh sẽ buồn một thời gian dài, thế nhưng khi con bọn họ ra đời, mọi việc sẽ chầm chậm thay đổi.
Tình cảm có sâu đậm hơn nữa cũng không địch lại được dòng chảy của thời gian.
Nhân viên đưa Dung Y tới chỗ ngồi. Vị nhân viên này hết sức quan tâm Dung Y, còn thân thiết kéo ghế cho cô ngồi, chủ động giới thiệu các món ăn ngon cho cô. Chẳng lẽ là anh ta? Dung Y nhìn anh ta bằng gương mặt tươi cười, sự nhiệt tình bất ngờ này làm anh chàng sợ chết khiếp, anh ta lập tức nói thẳng:
Cô à, tôi đã kết hôn rồi

Từ đó, suy nghĩ của Dung Y đi lên một tầm cao mới,
Em phải tìm một cơ hội xin lỗi Ân Nhã, như ngày hôm nay chúng em càng náo càng bế tắc.


Anh đoán anh ta cũng không muốn gặp em đâu.

Dung Y liếc anh:
Sao anh biết?

Lúc này, Dung Y có điện thoại gọi đến.
Lúc nào cũng có vài người vô duyên xuất hiện lúc người khác không muốn bị làm phiền nhất.
Bên kia điện thoại vang lên giọng nói vui sướng của Doãn Đô Hiểu,
Chị, cảm ơn chị đã nói giúp em với anh Ân Nhã. Ân Nhã đã quyết định hủy cuộc phẫu thuật ngày mai. Em muốn mời chị ăn bữa cơm để cảm ơn, chị không biết quyết định này với em quan trọng như nào đâu... em đã đặt chỗ rồi, ngày mai chị nhất định phải đến nhé.

Trong phút chốc Dung Y trở nên mông lung, cô vừa được Trần Dịch Thần làm công tác tư tưởng, đã chấp nhận quan điểm
Ân Nhã không muốn đứa bé này mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất
, đột nhiên nhận được tin Ân Nhã quyết định giữ lại đứa bé này, là do nghe lời cô sao?

Anh nói xem bây giờ em khuyên Ân Nhã đừng giữ lại đứa bé này liệu có bị đánh chết không?

Trần Dịch Thần nói chắc như đinh đóng cột:
Chắc chắn

Mặt Dung Y tối sầm, cô nghiêm túc xem thực đơn.
Doãn Đô Hiểu cười khẽ,
Chị, chị thật là thú vị.
Giọng điệu cô ta trong sáng ngây thơ.
Cô mới thú vị, cả nhà cô mới thú vị. Dung Y nghiến răng giả bộ cười
Ha ha ha...

Ngày hôm sau lúc đến cuộc hẹn, cô vẫn luôn đoán Trần Dịch Thần sẽ cử ai âm thầm bảo vệ cô. Lái xe taxi vô cùng săn sóc cô, ở trên xe nói chuyện với cô, lúc nhận tiền còn bớt cho cô một đồng, nhắc nhở cô xuống xe cẩn thận, không lẽ là anh ta?
Sau khi xuống xe, cô đi qua một tiệm bánh ngọt, có chương trình ăn thử miễn phí, nhân viên cười híp mắt tặng cô một miếng bánh nhỏ chúc cô một ngày vui vẻ. Chẳng lẽ là cô gái ấy?
Dung Y nhìn những người xung quanh, đều cảm thấy là người mà Trần Dịch Thần phái tới.
Đương nhiên là không bằng lòng rồi.
Nếu so sánh như vậy, đúng là không thể trách Ân Nhã không muốn giữ lại đứa bé này, những việc mình không muốn làm thì cũng đừng ép người khác làm.

Là em sai rồi.
Dung Y thở dài một hơi, Ân Nhã làm như vậy, đối với cậu ta và cả Doãn Đô Hiểu đều là sự lựa chọn tốt nhất, đứa trẻ là vô tội, cậu ta không cần phải gánh vác lỗi lầm làm cha này. Cũng có thể, mười năm sau mới là thời điểm đẹp nhất cho đứa bé này ra đời.
Dù sao tận ba ngày nữa mới bay mà.

Để anh làm cho.
Trần Dịch Thần rất săn sóc, cầm bộ quần áo trong tay cô, gấp gọn vuông vức,
Cứ sắp xếp gọn gàng trước đã, tránh đến lúc đó bận rộn lại quên thứ này thứ kia.

Dung Y bỗng nhiên mỉm cười:
Em cứ tưởng anh sẽ đanh mặt rồi nói
Anh không hi vọng bạn gái của mình vì người đàn ông khác mà tâm trạng suy sụp
.

Đi qua con phố đông nghịt người, đi lên bậc thềm dài, thì nhìn thấy Doãn Đô Hiểu ngồi ở vị trí trước cửa số thất thần. nhà hàng này nằm sát đường phố, không lúc nào yên tĩnh, trước cửa còn có bậc thềm rất dài, đã có lần Dung Y ý kiến với Trần Dịch Thần:
Làm bậc thềm dài thế này, ai mà đói bụng thì không có sức mà leo lên mất.

Cô luôn cảm thấy thiết kế của nhà hàng này có vấn đề, thế nhưng đầu bếp rất có tay nghề, do vậy vẫn ăn nên làm ra.
Doãn Đô Hiểu nhìn chằm chằm Dung Y bên ngoài cửa sổ, cô sang đường mà không hề để tâm, dòng xe tấp nập mà cô cứ len lỏi qua khoảng cách giữa các xe. Xe cộ đông như nêm, có nhiều xe còn sốt ruột bóp còi nhắc nhở cô, có một chiếc xe thậm chí còn dừng lại ngay sau lưng cô. Thế nhưng cô vẫn an toàn qua đường, thật sự là rất đáng tiếc.
Dung Y mừng rỡ:
Anh đi cùng em sao?


Nằm mơ à, anh sẽ cho người đi theo âm thầm bảo vệ em.

Có được câu nói này của Trần Dịch Thần, Dung Y yên tâm hơn.
Đây mới là cách mở đầu bình thường của anh Thần ngang ngược chứ.
Anh mỉm cười:
Em đã vì anh mà mất đi một người bạn, anh không thể yêu cầu nhiều hơn nữa.

Đây giống như sự thấu hiểu dành cho nhau của các đôi tình nhân. Dung Y kìm lòng không đậu ôm eo anh, áp mặt lên ngực anh, lắng nghe từng nhịp đập của trái tim anh, không hiểu sao cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết. Nếu như có một ngày, Ân Nhã có duyên quay trở về thế giới mười năm sau, bỏ cô một mình nơi đây, bên cạnh có Trần Dịch Thần cô cũng không cảm thấy cô đơn.
Đối với Doãn Đô Hiểu, Dung Y vẫn không thể không tiếp tục đề phòng. Thế nhưng Ân Nhã lại quyết định giữ lại đứa bé này, Doãn Đô Hiểu sẽ không tiếp tục vu oan hãm hại cô nữa nhỉ?
Thế nhưng có vết xe đổ mấy hôm trước, Dung Y vẫn cảm thấy bữa ăn này giống như Hồng Môn Yến vậy.
Trần Dịch Thần khinh thường cô lo lắng thái quá, anh nói với giọng rất khí thế:
Sợ gì chứ? Có anh ở đây.


Nhưng hình như em nhận ra mình9 bị ghét rồi.
Dung Y chống cằm than thở
Đáng lẽ em không nên tự dưng chạy tới chỗ cậu ấy lên giọng dạy đời như vậy...
Từ chối tình c6ảm của Ân Nhã đã đành, thế nhưng cô không muốn mất đi người bạn này, thật ra từ cái đêm khai trương công ty đó, khoảng cách giữa họ đã 5dần dần trở nên xa cách rồi.
Cậu có tư cách gì để quản tôi? Cậu cho rằng cậu là ai của tôi? Ân Nhã nói vậy làm cô tổn thương quá.

Suy nghĩ ở một góc độ khác…
Trần Dịch Thần đứng ở lập trường của Ân Nhã,
Nếu như em bất cẩn có con với người đàn ông mà em không thích, em có bằng lòng sinh đứa bé này ra không? Vì đứa con mà cả đời sống với một người mình không có tình cảm không?


Chị muốn ăn gì cứ gọi, nhà hàng này ngon nhất là cá pecca và thịt bò Tây Hồ.


Giống như chỉ đơn giản là mời cô ăn cơm. Sau khi món ăn được bưng lên, Dung Y nhìn chằm chằm, thế nhưng lại không có kèm theo kiểu trúng độc mãn tính như trong sách nói. Cô thầm cười bản thân nghĩ nhiều rồi, dẹp mớ suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, cô bắt đầu ăn ngấu nghiến. Doãn Đô Hiểu nhìn cô ăn ngon lành, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Cô ta luyên thuyên với Dung Y những câu chuyện sinh hoạt đời thường, kể về những mộng tưởng khi nhỏ về bạch mã hoàng tử, nói về tuýp con trai mà cô ta thích, cuối cùng cũng nói đến Ân Nhã. Đôi mắt trong veo dịu dàng sáng ngời, chầm chậm kết hợp với hình ảnh trong đầu:
Em biết rằng anh ấy chính là người mà em luôn tìm kiếm.


Dung Y phụ họa câu được câu chăng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa.