Chương 90: Ngoại truyện 2 – tứ hải an bang, cậu hai dung (2)
-
Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa
- Khinh Bạc Đào Hoa
- 1736 chữ
- 2022-02-04 05:12:46
Nhất là Lộ Tân Phân còn run rẩy ngẩng đầu lên, làm ra vẻ vô cùng khó chịu và đau đớn:
Bố ơi, con… con đau lắm… có phải c8on sắp chết rồi không…
Nét mặt của Dung Vân Hạc đã không thể diễn tả được bằng lời được nữa. Hắn đã từng nghe đủ loạ3i danh tiếng xấu xa ghê gớm của Lộ Tân Phân, bây giờ mới được lĩnh hội thật sự.
Hắn không thể không tặn9g quà xin lỗi ông Lộ, ngoài bức tranh chữ triều Nguyên còn thêm một cây kiếm ngắn tinh xảo chặt sắt như bùn của hoàng th6ất châu Âu thế kỉ mười ba mới có thể làm ông ta chịu bỏ qua. Lần này, Dung Vân Hạc xem như mất khá nhiều
máu
. T5hế nhưng ánh mắt Lộ Tân Phân trước khi rời đi làm hắn có phần lo lắng, cảm thấy vị đại tiểu thư này sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy.
Thật ra lần này là sai sót của hắn, là hắn tự lừa dối bản thân!
Hắn giả như vô tình nhắc tới chuyện này với ông chủ Lộ, lão cáo già cười ha ha nói lảng sang chuyện khác:
Nó bị tôi chiều quen rồi, hay nóng giận lắm điều, tôi cũng không quản được nó. Người khác đắc tội nó, nếu như không xin lỗi thì chỉ còn nước bị nó giày vò đến chết.
Xin lỗi? Nếu như Lộ Tân Phân ở đây chắc chắn sẽ chỉ thẳng mũi hắn mà mắng:
Bà đây chấp nhận xin lỗi cũng phải nhìn người, lời xin lỗi của tên ẻo lả, bà đây không thèm.
Nhưng cũng không thể không làm gì, Dung Vân Hạc hẹn Lộ Tân Phân đi ăn cơm, định bụng hỏi cô làm như nào cô mới nguôi giận tha thứ. Song đợi hai tiếng đồng hồ buổi tối, cô không xuất hiện. Hắn nén giận quay về, trong biệt thự lộn xộn không khác gì một bãi chiến trường, chỗ nào cũng như bị gió lớn lốc xoáy quét qua.
Hắn là thần trộm, cô cũng là thần trộm, trong giây phút cùng nhau ra tay lấy trộm tượng đá người nước ngoài ấy, sợi chỉ đỏ dường như đã gắn kết hai con người không quen biết với nhau. Bắt gặp đôi mắt như chứa đựng nỗi buồn thương ngàn năm đó, lần đầu tiên hắn thất bại, say mê chìm đắm, cam tâm rút lui.
Lần thứ hai gặp mặt là ở một lễ hội hóa trang, mục đích của bọn họ đều là viên hồng ngọc cực lớn. Hắn lại nhường cho cô lần nữa, nhưng lần này cuối cùng vẫn không kìm lòng được đuổi theo hỏi:
Tôi tên Dung Vân Hạc, xin hỏi, cô là ai?
Cô hơi quay đầu lại, mặt nạ vàng kim lóe sáng dưới ánh trăng, giọng nói của cô còn làm lòng người say đắm hơn cả ánh trăng đêm nay:
Tôi tên là Nhiễm Thù.
Từ đó, hai người họ quen nhau, biết nhau, yêu nhau. Thật ra hắn không biết gì về cô, ngoại trừ cái tên Nhiễm Thù. Về thân phận của mình, cô cũng nói khá nhiều trong lúc vô tình. Song cô như có ma lực, làm hắn sẵn lòng tin tưởng cô, tin tưởng cô gái không hay cười này có nỗi khổ không thể nói.
Mỗi lần gặp mặt, cô đều rất kiệm lời. Cô chỉ yên lặng ôm gối ngồi đó, thỉnh thoảng nở nụ cười hờ hững.
Cô không xuất hiện cả một tháng, hắn tự nhủ với mình, có lẽ cô có việc quan trọng hơn cần giải quyết. Người bên cạnh tìm được là bằng chứng cô là kẻ trộm, hắn tìm mọi cách để tìm chứng cứ phản bác lại. Vậy nên lúc phát hiện ra Lộ Tân Phân, lúc phát hiện ra bóng lưng cực kì giống Nhiễm Thù ấy, không hiểu sao hắn lại thở phào một hơi. Cuối cùng đã có chứng cứ rõ ràng, bóng lưng mà camera quay lại không nhất định là của Nhiễm Thù.
Cô lặng lẽ lùi về phía sau một bước:
Trừng cái gì mà trừng, cẩn thận con ngươi rớt ra ngoài.
Hắn xòe tay ra, giọng nói tức giận mà bất cứ ai cũng có thể nhận ra:
Thiếu một viên đá cuội, nó đang ở đâu?
Tôi… sao tôi biết được… ai đi để ý một viên đá cuội chứ.
Bỗng nhận ra sự yếu thế của bản thân, Lộ Tân Phân lập tức hất cằm:
Loại đá cuội này trong sân nhà tôi nhiều lắm, nếu như cậu Dung thích, ngày mai tôi cho người mang một sọt đến tặng. Thế có cần mang đến phòng đấu giá bán không?
Không không, chắc chắn không phải là Nhiễm Thù, là Lộ Tân Phân, là đứa con gái mở mồm là nói tục chửi bậy đó.
Vì tiềm thức không muốn tin, không muốn đối mặt, không muốn thừa nhận Nhiễm Thù phản bội, nên hắn cho rằng kim cương rơi vào tay Lộ Tân Phân. Dùng đủ mọi cách, dọa nạt cô thậm chí đánh cô, thế nhưng không ngờ cô gái hư hỏng này lại là con gái duy nhất của ông chủ lớn họ Lộ.
Nghĩ đến đây, Dung Vân Hạc lại nhức đau. Nhiễm Thù đã lâu không gặp, viên kim cương bị mất có giá trị liên thành, Lộ Tân Phân có vẻ sẽ không bằng lòng chịu bỏ qua, làm hắn mất ngủ hàng đêm.
Cô ghim một tờ giấy trên bàn uống nước phòng khách: Bà đây lấy ít vàng quyên góp cho người dân vùng thiên tai, thanh niên không cần sống xa xỉ quá.
Sao lại không ngăn cô ta lại?
Đàn em sợ rúm ró:
Cô ta… vừa động vào, cô ta liền gào to giết người rồi…
Dung Vân Hạc đột nhiên chạy vào phòng ngủ, tưởng rằng nơi này có thể thoát nạn, thế nhưng tình hình còn kinh khủng hơn cả tầng dưới, tất cả đồ vật đều bị rơi vỡ. Hắn quỳ xuống đất tìm kiếm viên đá cuội hắn và Nhiễm Thù cùng nhau nhặt, tìm đi tìm lại vẫn thiếu một viên, tính khí Dung Vân Hạc có tốt hơn nữa cũng mất sạch, hắn tiện tay đập vỡ một bình hoa.
Ha ha ha… tên ẻo lả quay về chưa… nơi này có đẹp hay không?
Hóa ra cô vẫn chưa đi, Dung Vân Hạc cuối cùng cũng bật ra câu chửi tục, sát khi ngút trời đi đến trước mặt cô mà chỉ mất vài giây. Lộ Tân Phân thảng thốt trong lòng, chẳng qua cô ỷ vào mình là Lộ Tân Phân, người khác đều phải nể mặt bố cô, không dám động vào cô. Nhưng cái tên Dung Vân Hạc này có thế lực dần dần lớn mạnh đuổi kịp bố cô, hơn nữa nhìn hắn bây giờ, có vẻ như như cô đã động đến giới hạn của hắn.
Nhiễm Thù… Nhiễm Thù của hắn, đã gần môt tháng vẫn chưa xuất hiện. Trong lúc hắn tưởng rằng giữa hắn và cô đã đồng điệu về mặt tình cảm, trong lúc hắn tưởng rằng hai bên đã chân thành với nhau, trong lúc hắn tưởng rằng hai bên đã có lòng tin với nhau, nhưng cô lại biến mất cùng hai mươi tư viên kim cương hắn khóa trong két bảo hiểm.
Cô đã từng làm như vô ý nhắc đến túi kim cương này, đã tận mắt nhìn thấy hắn nhập mật mã két, thậm chí bóng lưng duy nhất camera quay lại cực kì giống cô.
Tất cả bằng chứng đều tố cáo cô, nhưng hắn không muốn tin. Người con gái đeo mặt nạ đó, trước đây Nhiễm Thù chỉ chịu gặp mặt hắn hai, ba tuần một lần, sau đó đồng ý mỗi hai ba ngày gặp hắn một lần. Tuy nhiên, cô vẫn không chịu tháo mặt nạ xuống, nhưng ánh mắt của cô, từ lạnh như băng của lúc đầu dần dần như hồ nước mùa xuân hoa nở.
4.
Quả nhiên không lâu sau, Lộ Tân Phân triển khai hàng loạt hành động trả thù. Nhiều lần xuất hiện trong địa bàn dưới tay hắn, tìm đủ các lí do đuổi khách đi. Càng xấu xa hơn nữa, cô còn quanh quẩn ở mấy buổi đấu giá của hắn, sản phẩm nào cô cũng giơ biển trả giá cao nhất, sau đó lại nói:
Xin lỗi, cánh tay thỉnh thoảng bị chuột rút, chứ không phải tôi cố ý giơ biển đâu.
Hắn thầm dặn dò người dưới không cho cô vào, vì cô là Lộ Tân Phân nên người ta cũng không dám tỏ thái độ với cô, thế nên cô nàng xảo quyệt tai trái luôn có cách lẻn vào. Sau đó hắn cho canh phòng nghiêm ngặt, cô dứt khoát sai đàn em giả làm bên mua, thẳng thừng gây trở ngại cho việc làm ăn của hắn.
Đá cuội?
Hắn cười khẩy một tiếng, nhanh như chớp tóm lấy cổ tay Lộ Tân Phân, đè cô lên tường, lấy còng tay còng cô vào lan can. Lộ Tân Phân vừa đánh vừa đá, nét mặt hắn càng lạnh lùng hơn, hắn vung tay ném chìa khóa còng vào trong hồ nhân tạo:
Lúc nào tôi tìm được viên đá, lúc đó sẽ thả cô.
Dung Vân Hạc, tên khốn kiếp, tốt nhất đừng thả tôi ra nữa, nếu không tôi sẽ chặt một tay anh.
Hắn không thèm đoái hoài, tìm kiếm khắp nơi, ở trong phòng, ở trong sân, thậm chí còn lặn xuống bể bơi để tìm. Tinh lực của Tân phân tràn trề, mắng chửi người luôn miệng, tất cả các từ ngữ hiếm độc lạ đều lôi ra hết. Sau cùng cô mắng mệt rồi, Dung Vân Hạc cũng tìm mệt rồi, không quan tâm đến cô, sai người tắt đèn đi nghỉ.
Nằm trên giường nghe thấy cô khóc bên ngoài, hắn còn ngờ mình nghe nhầm, Lộ Tân Phân không giống cô gái mau nước mắt. Tuy hắn đoán là khổ nhục kế của cô, nhưng tiếng cô khóc như tiếng mèo kêu vậy, nghe vào ban đêm vô cùng đáng sợ.
Dung Vân Hạc ngồi dậy đi tới, cô vừa nức nở vừa nói:
Tôi sợ bóng tối.
Đáng đời cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.