Chương 91: Ngoại truyện 2 – tứ hải an bang, cậu hai dung (3)
-
Huống Hồ Tuổi Xuân Đang Tàn Úa
- Khinh Bạc Đào Hoa
- 1570 chữ
- 2022-02-04 05:12:45
Không sao.
Phát âm ngắn ngủi, ngữ điệu khàn khàn, hắn đã nghe ra có gì đó bất thường, bèn xoay mạnh người cô lại. Sự v8iệc xảy ra quá nhanh, trong mắt Lộ Tân Phân vẫn còn mơ màng và hoảng loạn. Dung Vân Hạc nhìn cô, cô nhìn hắn, thời gian dường như dừ3ng lại. Cuối cùng, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi hắn, làm Dung Vân Hạc đang chìm trong ngạc nhiên sực tỉnh lại.
Nhiễm T9hù? Nhiễm Thù!
Nhất định là cô ấy, ánh mắt của cô hắn không bao giờ nhận lầm được. Nhưng sao lại là khuôn mặt của Lộ Tân Phân chứ6, tại sao cùng một khuôn mặt lại có hai ánh mắt không giống nhau chứ?
Dần dần, hắn dựa theo số liệu phát hiện ra một quy luật, mỗi khi có một món đồ quý giá bị đánh cắp, lúc đó hắn sẽ gặp được Nhiễm Thù, cũng là lúc có thêm một khoản tiền lớn chuyển vào tài khoản ngân hàng của Lộ Quý Vinh.
Những thứ Nhiễm Thù biết so với Lộ Tân Phân nhiều hơn rất nhiều, Lộ Tân Phân chỉ biết ban đêm cô ngủ rất say, lúc tỉnh lại thì vô cùng mệt mỏi. Nhiễm Thù biết bản thân chỉ là vật phụ thuộc vào Lộ Tân Phân, cô là vật phụ thuộc bị tách rời vì lợi ích của Lộ Quý Vinh. Cuộc đời của cô, giống như loài chuột hoạt động ban đêm, không thấy ban ngày.
Trước mắt Dung Vân Hạc xuất hiện khuôn mặt của Nhiễm Thù, tràn ngập bi thương, hắn dần dần hiểu ra.
Cô mơ thấy ác mộng ư?
Nhiễm Thù, Nhiễm Thù.
Hắn lay cô tỉnh.
Tình trạng của cô càng nghiêm trọng hơn, mặt mũi rúm ró đáng sợ, móng tay dài cào vào tay hắn thành mấy vệt máu;
Dung Vân Hạc…
Cô dùng hết sức gọi tên hắn:
Em phải đi rồi, xin anh… cứu Lộ Tân Phân… cứu Lộ Tân Phân…
Dung Vân Hạc!
Tiếng quát to này làm hắn ngạc nhiên đến độ phải dừng bước. Hắn quay đầu lại, chưa kịp nói gì thì một người đã nhào tới, ôm chặt lấy hắn, dùng sức vỗ thật mạnh lưng hắn:
Đừng khóc, đừng khóc.
Những anh em dậy sớm nhìn thấy khunh cảnh kinh dị này, nét mặt ai nấy đều không khác gì nhìn thấy ma, sau đó nhìn lão đại của bọn họ bằng ánh mắt bội phục và tôn sùng. Ánh mắt của họ viết rất rõ ràng: Cậu Dung, rốt cuộc anh đã làm thế nào vậy?
6.
Dung Vân Hạc âm thầm cách xa cô:
Cảm ơn ý tốt của Lộ đại tiểu thư, mấy ngày này tôi bận rộn công việc, không muốn lãng phí thời gian đi với cô.
Quả nhiên cô tức giận:
Má nó, làm gì mà giọng điệu đáng ghét thế chứ, chẳng phải tôi quyết định đưa anh đi rồi sao?
Lộ Tân Phân.
Hắn quyết định phải phân rõ giới hạn với cô:
Không có việc quan trọng thì đừng tới tìm tôi. À đúng rồi, tôi và cô cũng không làm ăn qua lại với nhau, nên vĩnh viễn sẽ không có việc quan trọng gì.
Bên tai hắn tràn ngập giọng nói của Nhiễm Thù:
Cứu Lộ Tân Phân, xin hãy cứu Lộ Tân Phân.
Cô gái có cuộc sống vô lo vô nghĩ này có vấn đề gì cần hắn phải cứu chứ? Theo hắn, người hắn cần ra tay cứu là Nhiễm Thù, cô mới là người bị giam hãm trong bùn lầy không có tự do. Cô biết sự tồn tại của Lộ Tân Phân, thế nhưng Lộ Tân Phân lại không biết đến sự tồn tại của Nhiễm Thù, trong bóng đêm, hắn chỉ có thể giữ được Nhiễm Thù bốn tiếng đồng hồ.
Dung Vân Hạc sai người đi điều tra Lộ Quý Vinh. Kết quả làm hắn vô cùng bất ngờ, mấy món châu báu bị trộm ở nước ngoài dù được bán ở chợ đen, nhưng truy ngược tung tích, hóa ra đều được tuồn ra từ tay Lộ Quý Vinh.
Anh không biết, anh đang rất rối bời, anh chỉ cầu xin em bây giờ đừng đi.
Anh nhìn cô:
Nhiễm Thù, xin em thử tin tưởng anh một lần, nói cho anh biết rốt cuộc là chuyện gì?
Cô im lặng, đôi môi trắng nhợt run run, muốn nói mà cứ ngập ngừng:
Không phải em không tin anh, nhưng em không thể nói, em đã lấy tính mạng người thân yêu nhất để thề độc không thể nói dù một chữ.
Cuối cùng cô và hắn ngồi trên ghế dài trong sân, cô dựa vào vai hắn ngủ thiếp đi. Hắn không dám ngủ, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt cô. Khuôn mặt này và khuôn mặt lúc ban ngày hoàn toàn không giống nhau, tuy rằng cùng một đường nét, nhưng Lộ Tân Phân lại không có được sự nhẫn nhục và kiên cường như vậy. Cũng không biết đã qua bao lâu, cô mơ ngủ nhíu chặt hàng lông mày, trên gương mặt hằn rõ sự đau khổ.
Sao thế? Sao thế?
Nhìn thấy giọt nước mắt của hắn, Lộ Tân Phân luống cuống, chân trần đi tới đi lui trên giường.
Hắn giơ tay lau khô, gượng cười:
Cô nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi sẽ đưa cô về.
Hắn bước ra ngoài, Lộ Tân Phân nhìn bóng lưng hắn sắp mất hút ở chỗ rẽ, trong lòng vang lên một giọng nói: Không được, chắc chắn cô đã làm gì đó, dù sao người ta đã rơi nước mắt vì cô kia kìa.
Hắn nhìn cô gái nhe răng múa vuốt, trong lòng đột nhiên dâng trào nỗi đau không thể nói thành lời, cô gái có hai cuộc sống hoàn toàn không giống nhau, mặt trời và mặt trăng lại cùng chung sống trong một cơ thể, lời cầu xin của Nhiễm Thù lúc sắp rời đi lại tuyệt vọng và bất lực đến thế.
Lộ Tân Phân sợ hết hồn trước ánh mắt thâm tình của Dung Vân Hạc, ánh mắt cô rơi xuống vết cào trên mu bàn tay hắn, khuôn mặt cô gái ửng đỏ đáng nghi, cô lẩm bẩm:
Tôi… từ trước đến giờ tôi vốn ngủ rất ngoan… nhất định anh đã làm gì tôi, nên tôi mới cào anh…
Đúng vậy, lúc cô ngủ rất ngoan.
Giọng hắn rất nhẹ nhàng rất dịu dàng, sau đó một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt Dung Vân Hạc. Lộ Tân Phân không hề hay biết rằng, lúc cô ngủ cũng là lúc một cô gái khác xuất hiện. Cô có cả ban ngày rất dài, còn Nhiễm Thù chỉ có vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi.
Cô chỉ kịp nói với hắn như vậy, hoặc là, cô chỉ dám nói với hắn như vậy. Nhiễm Thù ngất đi trong vòng tay hắn, hắn bế cô về phòng ngủ, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô. Tuy rằng trong lòng đã đoán được một số, nhưng lại cảm thấy không thể nào, hắn nắm tay cô chờ cô tỉnh lại.
Sáng sớm hôm sau, cô gái mở mắt ra, hiển nhiên càng làm những suy đoán trong lòng Dung Vân Hạc thêm chắc chắn.
Tôi fuck bố mẹ anh, Dung Vân Hạc, cái tên háo sắc này, dám sàm sỡ bà đây, sợ mình sống lâu quá hả?
Dung Vân Hạc!
Lộ Tân Phân ở dưới tầng gào tên hắn.
Cô gái này, từ sau việc lần trước, hình như đã nảy sinh tâm tư khác với hắn, cứ hai ba ngày lại chạy đến đây. Bên ngoài thậm chí còn đồn đại hắn sắp làm con rể quý của ông chủ Lộ. Dung Vân Hạc không thích nhìn thấy cô, bởi mỗi lần nhìn thấy cô cảm xúc của hắn sẽ vô thức mất kiểm soát, trong lòng xuất hiện sự đố kị như rắn độc: Tại sao cô ta lại vui vẻ như vậy? Tại sao Nhiễm Thù lại phải sống trong bóng tối không có tự do? Tại sao người được sống một cuộc sống rực rỡ ánh sáng là cô chứ không phải Nhiễm Thù?
Hắn bước đến trước mặt cô, cô chạy đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, vui vẻ nói:
Tôi có vé du thuyền Hoàng Gia Quốc Vương, anh tốt số lắm đấy, tôi quyết định đưa anh đi theo
Cô mở miệng thì thầm:
Em không phải là Lộ Tân Phâ5n.
Cô phải đi, hắn không thể để cô đi, hắn có một dự cảm, nếu lần này cô đi thật, có lẽ hắn vĩnh viễn không thể gặp lại cô nữa. Hắn không nghĩ nhiều đến thế, dường như lòng bàn tay muốn dính chặt vào cô, mặc cô muốn vùng ra cũng không thoát được.
Không để em đi, vậy anh muốn thế nào?
Cô hơi nhíu mày.
Lộ Tân Phân ngơ ngác, vành tai nóng bừng ửng đỏ, bàn tay cầm vé tàu thoáng run lên. Hắn cúi đầu gọi người tiễn khách, rồi tự mình đi lên tầng. Đột nhiên cô hét:
Dung Vân Hạc, tôi thích anh, mẹ nó anh có biết tôi thích anh không?
Cô can đảm nhìn hắn, vẫn là vẻ cực kì tức giận. Hắn đứng trên cao nhìn cô, không nhanh không chậm nói:
Xin lỗi, tôi không thích cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.