Chương 132: Chiến tuyến quan trọng
-
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
- U Phi Nha
- 1511 chữ
- 2022-02-04 05:44:57
Nghỉ giữa giờ mười phút, còn phải làm sao?
Tề Tiểu Tô vừa ra ngoài liền bị kéo đến một góc của bãi tập nào đó, đến Khưu Tuyết Phương muốn nói với cô một câu cũng không kịp nghe.
Mười phút, nhảy cóc 100 cái, bắt đầu đi.
Vệ Thường Khuynh nhướng mày với cô,
Muốn giải thích đợi em tan học sẽ giải thích, bây giờ em chỉ cần lập tức phục tùng mệnh lệnh là được.
Tề Tiểu Tô:
...
Có cần phải siêng năng như vậy không? Đến giờ nghỉ giải lao của cô mà cũng muốn tước đoạt?
Nhưng, trước ánh mắt của Vệ Thường Khuynh, cô vẫn phải nghiến răng bắt đầu nhảy cóc. Mười phút phải nhảy 100 cái, vậy động tác phải nhanh mới xong được.
Vệ Thường Khuynh dựa vào cây anh đào bên cạnh nhìn cô, cũng đếm cho cô.
Lúc được 30 cái chân Tề Tiểu Tô mềm ra quỳ về phía trước, suýt nữa ngã nhào xuống, Vệ Thường Khuynh ném qua một câu:
Nếu ngã là tính lại từ đầu.
Cô cố gắng phanh lại động tác.
Cô không nhìn thấy, trong mắt Vệ Thường Khuynh lóe lên ý cười.
Tốt, rất tốt, anh thích nhất người không chịu thua, bởi vì điều này nói rõ bọn họ sẽ càng cố gắng hơn. Ít nhất, anh có thể nhìn thấy sự tiến bộ và cố gắng trên người Tề Tiểu Tô.
Gần hết 10 phút, đầu Tề Tiểu Tô đầy mồ hôi hoàn thành một trăm cái nhảy cóc, lúc đứng lên cô cảm thấy trước mắt cũng hơi lắc lư.
Nếu như em lấy được mảnh vỡ phi cơ kia, sau này sau khi em vận động, Hệ thống có thể cải tạo tuyến mồ hôi của em chút, giảm bớt mồ hôi cho em.
Đến lúc đó nhìn cũng sẽ không nhếch nhác thế này.
Anh làm thế này giống như là cho cô một viên đường, khiến Tiểu Tô càng mong cường hóa nhanh, rồi đến thành phố Y tìm mảnh vỡ phi cơ kia.
Dẫu sao từ xưa tới nay người đẹp sạch sẽ không mồ hôi, cô cũng không cần giảm cân, có thể giảm toát mồ hôi chút cũng tốt.
Cô kéo bước chân mỏi nhừ trở lại lớp học, Khưu Tuyết Phương ngẩn ra nhìn cô:
Tiểu Tô, cậu đi làm cái gì thế? Sao lại đầy mồ hôi thế này?
Không có gì, đi chạy một chút.
Tiểu Tô mệt mỏi nằm bò trên bàn không muốn nói chuyện. Nhưng chuông vào lớp đã vang lên.
Cô cho rằng Vệ Thường Khuynh sẽ chiếm dụng mọi thời gian giải lao của cô, may mà anh còn cho cô chút thời gian trống, giải quyết vấn đề cá nhân gì đó.
Buổi trưa, cô vốn định đến căn tin trường làm thẻ, sau này buổi trưa cũng sẽ ăn cơm ở đây, nhưng vấp phải sự phản đối của Vệ Thiếu soái và Hệ thống.
Nguyên nhân là đồ ở căn tin không dinh dưỡng, dầu cũng là dầu kém chất lượng.
Chẳng lẽ buổi trưa nào tôi cũng phải về tự nấu cơm sao?
Tề Tiểu Tô tỏ ra rất đau khổ.
Em có thể thuê một đầu bếp, đến giờ họ sẽ đến nhà nấu cơm cho em, nguyên liệu nấu ăn Hệ thống sẽ sắp xếp cho em. Bây giờ đi tạm đến chỗ sáng nay mua điểm tâm ăn ở đó đi, ăn xong mua đồ điện, em cần tủ lạnh và xoong nồi các loại.
Vệ Thường Khuynh nói.
Tề Tiểu Tô cảm nhận một cách sâu sắc rằng cuối cùng mình sẽ bị Thiếu soái và Hệ thống dẫn đi càng ngày càng xa trên con đường phá sản.
Kết quả là không đợi cô đi mua đồ, cô đã nhận được điện thoại của Nghiêm lão.
Tiểu Tề à, tan học rồi chứ?
Tề Tiểu Tô chợt nhớ ra, cô còn nhận lời đi đến buổi đấu đá với Nghiêm lão nữa, bây giờ đã đến lúc rồi sao?
Nghiêm lão ạ, vâng, cháu tan học rồi.
Ăn cơm chưa?
Chưa ạ.
Vậy thì vừa hay, nể mặt ông già này đi, ra ngoài ăn cơm nhé?
Nghiêm lão mời khách, đương nhiên Tiểu Tô phải lập tức bay qua rồi.
Ôi ân nhân, tiết kiệm tiền một bữa cơm cho cô.
Nơi Nghiêm lão mời khách lại chính là điểm tâm Thành D. Nước miếng Tề Tiểu Tô cũng chảy ra, buổi sáng nhìn thực đơn có rất nhiều thứ cô muốn ăn, nhưng vì tiết kiệm tiền, cô chỉ chọn mấy loại khá rẻ, bây giờ tốt rồi, có lộc ăn no.
Ở đó còn có Nghiêm Tắc Thâm, lần này Nghiêm lão không dẫn theo bà Nghiêm nhỏ, chỉ dẫn theo một người khác, một quý bà đã gần năm mươi tuổi.
Sau khi Tề Tiểu Tô ngồi xuống, quý bà đó quan sát cô, chỉ chốc lát sau khen một câu:
Cô bé xinh xắn quá, nhìn tướng mạo thì lúc trẻ không thuận lợi, nhưng sau mười tám tuổi sẽ thuận buồm xuôi gió, tiền đồ vô hạn.
Cám ơn bác, bác biết xem tướng ạ?
Chỉ biết sơ sơ thôi. Chồng tôi họ Lâu, nếu Tiểu Tề không ngại, cứ gọi tôi là dì Lâu đi!
Tề Tiểu Tô nhìn Nghiêm lão một cái, thấy ông khẽ gật đầu, liền gọi một tiếng:
Dì Lâu, Tiểu Tô chào dì ạ.
Dường như bà Lâu rất vui vẻ, tự tay rót trà cho cô.
Ở thành phố D, bà Lâu cũng là một người rất có danh tiếng, bà ấy có cái miệng vàng, người được bà ấy khen đều rất khá.
Nghiêm Tắc Thâm đưa thực đơn cho cô.
Ồ?
Tề Tiểu Tô cảm thấy chuyện này có thể là trùng hợp thôi, có lẽ bà Lâu này thật sự có hiểu một chút về kinh dịch tướng mạo, còn có năng lực quan sát mạnh, kết hợp nhiều phương diện.
Vậy cháu thật sự phải cảm ơn dì Lâu rồi.
Tề Tiểu Tô nhìn thấy hình như sau khi bà Lâu khen cô, vẻ mặt của Nghiêm lão giãn ra không ít, trong lòng loáng thoáng hiểu ra gì đó, có điều cô cũng không để ý.
Có lẽ họ không muốn để bà Lâu nghe được chuyện của bọn họ, cho nên trong lúc ăn cơm, bố con Nghiêm lão đều không nói đến việc chính, mấy người chỉ nói mấy chuyện vu vơ, thậm chí còn hỏi cả việc học tập của Tề Tiểu Tô.
Sau khi ăn xong bà Lâu về trước, Nghiêm lão và Nghiêm Tắc Thâm mới dẫn Tề Tiểu Tô đến một quán trà khác. Đặt một phòng riêng, ba người ngồi xuống, đích thân Nghiêm Tắc Thâm rửa tay pha trà.
Tiểu Tề, cháu cũng nhìn ra rồi, tôi bảo bà Lâu xem tướng mạo cho cháu, giờ ngồi đây, tôi muốn xin lỗi cháu một tiếng.
Nghiêm lão thở dài, nói:
Nói thật, trong mắt người ngoài tập đoàn Lập Hoa rất rạng rỡ hưng thịnh, trên thực tế cũng là đi trên đá ngầm, không cẩn thận chút là có thể va phải đá ngầm mà chìm thuyền. Trên chiếc thuyền này có quá nhiều người, tôi không thể thua được.
Tề Tiểu Tô nhớ đến kết cục kiếp trước của tập đoàn Lập Hoa và hai bố con này, nhất thời cũng không biết nói gì.
Nghiêm lão nói tiếp:
Khoảng thời gian trước, thư ký của Thị trưởng tìm chúng tôi, ngầm biểu lộ chút ý riêng, thành phố muốn làm một công trình đại diện cho bộ mặt của thành phố, hy vọng Lập Hoa có thể dẫn đầu. Đó không phải là một con số nhỏ, chúng tôi cũng không tiện từ chối, cho nên đã đồng ý rồi, nhưng bản chất của người kinh doanh, bỏ ra luôn mong thu lại, cho nên chúng tôi muốn cùng Thị trưởng…
Lời sau đó ông không nói tiếp nữa, mà là dừng rất lâu, thấy Tề Tiểu Tô đang đợi nghe tiếp, ông mới nói nốt:
Nhưng nếu như cháu và Bí thư Long qua lại gần gũi, chúng tôi sẽ suy nghĩ lại. Nghe nói, quan hệ của hai người này không tốt lắm.
Tề Tiểu Tô nghe lại hiểu ngay.
Hóa ra, ngay cả tính toán chiến tuyến, Nghiêm gia cũng cân nhắc phương diện này của cô vào à. Thị trưởng và Bí thư Long Đào bất hòa, nếu như cô đứng về phía Long Đào, vậy thì, Nghiêm gia bây giờ coi như có quan hệ tốt với cô không thể đứng về phía Thị trưởng được.
Chính là vì liên quan đến lựa chọn như vậy, cho nên bọn họ mới không yên tâm mời bà Lâu tới xem tướng mạo cho cô sao?
Lúc này Tề Tiểu Tô lại nghĩ, kiếp trước, có phải chính vì Nghiêm gia dựa vào phía Thị trưởng, cho nên mới rơi vào kết cục như vậy không?
Suy cho cùng, cô vẫn biết kết cục của Thị trưởng!
Trước kia cô còn không biết vì sao Nghiêm gia lại sa sút, cũng không biết phải giúp bọn họ thế nào, nhưng bây giờ cô biết rồi!