Chương 424: Đen ăn đen - ánh mắt nhìn thông gia
-
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
- U Phi Nha
- 1652 chữ
- 2022-02-07 11:39:31
Ông Lâm vừa nhận được điện thoại của đàn em, lập tức hào hứng trở về.
Tốt quá, nếu như chuyện này mà thành, ông ta sẽ đặt được tảng đá lớn trong lòng xuống rồi. Mấy ngày gần đây bởi vì chuyện này, ông ta cảm thấy sắp bị đè bẹp rồi, nếu như không thể giải quyết, ông ta quả thật sắp không chịu nổi nữa.
Ông Lâm vốn làm về ngọc và đá thô, nhưng từ trước đến giờ ngọc vẫn là chủ chốt, trước kia bọn họ cũng đi khắp nơi tìm ngọc nguyên thạch, sau khi trở về lại bán cho những công ty châu báu khác, kiếm tiền chênh lệch giá trong đó. Nhưng khoảng thời gian này hình như đá thô của thành phố N biểu hiện rất tốt, thường xuyên có người cắt ra được ngọc tốt, vì vậy ông ta cũng động tâm, muốn mua một ít đá thô tự mình cắt.
Đúng lúc có người chở hai xe tải đá thô vào, đối phương rõ ràng đang bày trò, tìm mấy người uỷ thác, trong đống đá thô đó đều cắt ra ngọc quý, Lâm Chí thật sự trông thấy mà thèm, mua hết cả đống đá thô đó rồi.
Chúc Tường Đông đang nói chuyện của Lâm Chí với Nghiêm lão.
Bọn họ đã bán hết những viên ngọc nguyên thạch kia của Tề Tiểu Tô rồi, bán hết sạch mười mấy viên, được ba mươi nghìn vạn. Theo Chúc Tường Đông thấy, Tề Tiểu Tô chính là một con gà đẻ trứng vàng, người phụ nữ có thể kiếm tiền như vậy, chắc chắn cũng vượng phu, hắn càng ngày càng cảm thấy Tề Tiểu Tô rất thích hợp với mình.
Chỉ là con đường theo đuổi vợ yêu xem ra còn rất dài, có điều cô vẫn còn nhỏ, hắn không vội.
Hắn biết Tề Tiểu Tô hết sức tín nhiệm Nghiêm lão, nói chuyện này với ông ấy sẽ không sao, đỡ cho ông ấy vì lo lắng quá mức cuối cùng ngược lại làm hỏng chuyện của bọn họ.
Hai xe tải chở đá thô, đều mua cả sao? Tên Lâm Chí này cũng tham lam thật!
Nghiêm lão không nói nên lời, rồi sau đó lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đá thô có rẻ thế nào, hai xe tải lớn cũng không rẻ.
Hơn nữa nếu như đối phương nói đều có ngọc quý, chắc sẽ không bán rẻ.
Chúc Tường Đông cong khóe miệng lên:
Đúng vậy, khẩu vị lớn như vậy, ông ta cũng không sợ ‘no’ chết à. Đống đá thô đó tốn của ông ta hai mươi nghìn vạn, sau khi trở về ông ta định cắt ra, cắt một cái mới phát hiện ra vấn đề.
Vấn đề gì?
Bên trong đống đá thô kia pha trộn bốn phần đá thô giả.
Cái gì?
Nghiêm lão kinh sợ,
Nhiều đá thô giả như vậy, hắn làm cái nghề này mà lại không nhìn ra sao?
Không sai, Lâm Chí không nhìn ra, những thợ bậc thầy trong công ty ông ta cũng không nhìn ra, cắt đá ra mới có thể phát hiện huyền cơ bên trong, phải nói kỹ thuật làm giả của đối phương cũng thật sự quá mạnh.
Nhưng mà dù gì vẫn còn sáu phần là thật, nếu như thật sự có thể cắt ra ngọc quý, cho dù không thể lấy lại vốn, ít nhất cũng không coi là lỗ nặng.
Mặc dù Nghiêm lão nói như vậy, nhưng nghĩ đến Chúc Tường Đông đặc biệt nói chuyện này ra, vậy khẳng định sẽ không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, ông lại thấy Chúc Tường Đông cười châm biếm:
Sáu phần đá thô còn lại, là đối phương đen ăn đen, cướp được từ mấy bọn buôn lậu đá thô.
Hay lắm.
Lại còn có đen ăn đen!
Nói như vậy, đống đá thô này là vận chuyển lậu từ Miến Điện về đây?
Đúng thế.
Những người mạo hiểm chia đống đá thô này thành từng nhóm từng nhóm một đưa về nước trước hội đấu giá đã tốn không ít công sức, kết quả lại gặp đen ăn đen, đối phương sao có thể chịu để yên? Đám người cướp hàng này chỉ có thể cố gắng bán đống đá thô này đi, nhưng bọn họ lại không cam lòng bán đổ bán tháo chỗ đá thô này, nên đã trộn toàn bộ chỗ đá thô dùng vốn trước đó làm giả trộn vào, sau đó đặt bẫy tìm người tiêu tiền như rác.
Ông Lâm liền trở thành người tiêu tiền như rác.
Thật ra cũng không coi là quá oan uổng, bởi vì trước đó ông ta muốn hại người, tìm người ngáng chân một công ty cùng ngành khác, muốn thâu tóm công ty của đối phương, kết quả còn chưa thực hiện thì đối phương đã cơ trí phát hiện, gài bẫy lại cho ông ta một khoản, vì vậy công ty của ông ta bị tổn thất lớn, nếu như không thu vào một khoản lớn sẽ bước đến bờ vực khó khăn.
Vậy hắn cũng có thể tranh thủ bán chỗ hàng đó ra, cũng không phải là không bán được, thị trường đá thô của thành phố N bây giờ rất lớn.
Nghiêm lão nói.
Ông ta dám sao?
Lâm Chí không to gan như vậy, ông ta không dám bán quang minh chính đại. Hơn nữa nếu như bán quang minh chính đại, cũng không đủ nhanh, không có ai mua một lần nhiều đá thô như vậy, nếu như khai những người buôn lậu kia ra thì làm thế nào? Lại nói, ông ta cũng tham, ông ta còn muốn bán hết những chỗ đá thô giả kia đi cùng lúc, ông ta bị người khác lừa, cũng muốn đi lừa người khác.
Cứ như vậy, ông ta càng hy vọng có thể tìm được một khách hàng tay ngang, ví dụ như
kẻ ngốc
Tề Tiểu Tô.
Cho nên, cái thời cơ này đến thật đúng lúc.
Tiểu Tề muốn đối phó với Lâm Chí sao?
Nghe đến đây, Nghiêm lão nào có thể không hiểu? Nhưng mà Tề Tiểu Tô có va chạm gì với Lâm Chí chứ? Lúc này, Nghiêm lão vẫn chưa biết chuyện này cũng có liên quan đến con gái bảo bối của ông.
Chúc Tường Đông liếc ông một cái, trong lòng đã coi đối phương thành thông gia rồi.
Ừm, người qua lại thân thiết với Tiểu Tô, mặc dù là người giàu, nhưng chắc không nông cạn thiên kiến bè phái đâu nhỉ? Em trai hắn cũng không có điểm nào không tốt cả, rất xứng đôi với cô Tư Nghiêm.
Lại nói, hôm qua cô Tư Nghiêm đã cùng em trai nhà hắn ngủ suốt một đêm rồi, chẳng lẽ còn không lấy nó sao?
Chúc Tường Đông - Chúc lão đại nghĩ tới đây, giơ tay vỗ vỗ vai Nghiêm lão nói:
Những chuyện này giao cho tôi và Tiểu Tô đi, ông đấy, cứ đi dạo một chút cũng được, nhìn trúng cái gì thì mua chơi, cái khác không cần lo lắng.
Hắn nói rồi nhét hai tay vào túi quần, xoay người dẫn người đi, bộ dạng kia nhìn thế nào cũng có mấy phần lưu manh, Nghiêm lão nhìn bóng lưng hắn, nhíu mày.
Lời đó của hắn là ý gì?
Cái gì mà những chuyện này cứ giao cho hắn và Tiểu Tô?
Chẳng lẽ còn có chuyện liên quan đến ông sao? Chuyện khác không cần lo lắng? Ông chính là lo lắng cho Tiểu Tề, vậy cũng chẳng có liên quan gì với Chúc Tường Đông hắn cả.
Sao Nghiêm lão lại cảm thấy thái độ của Chúc Tường Đông với mình có chút kỳ lạ nhỉ?
Thân thiết hơn?
Nghĩ đã thấy rùng mình.
Vị này cũng không phải là người dễ chọc vào. Ông đang nghĩ, có cần tìm cơ hội nhắc nhở Tiểu Tề, bảo cô đừng quá gần gũi với hắn không, nói thế nào cũng không phải là người cùng đường.
Lúc này, cô Tư Nghiêm - Nghiêm Uyển Nghi mới tỉnh lại.
Mở mắt ra, nhất thời trong đầu vẫn mơ hồ, không biết mình đang ở đâu, bây giờ là lúc nào rồi. Cô muốn ngồi dậy, nhưng mới vừa động một cái đã phát hiện toàn thân mình mỏi nhừ như sau khi tách rời ra bị người cưỡng ép tuỳ tiện ghép lại, đau mỏi đến phát khóc.
Ai ui...
Cô nặng nề ngã nằm xuống, ngã như vậy lại đau đến tái mặt.
Lúc này, chuyện tối qua mới xộc vào đầu óc cô, cô và Chúc Tường Viêm đến quán bar, sau đó cô giành rượu của anh ta, tiếp đó cô...
Lâm Vũ Hi!
Hình ảnh khó coi như vậy....
Sau đó, Tiểu Tô đến.
Ký ức đến đoạn Tiểu Tô trở lại, cô thở phào nhẹ nhõm, đúng vậy, bọn họ hẳn đã được Tiểu Tô cứu rồi, bọn họ không sao....
Nhưng ký ức sau đó là một mảnh hỗn loạn, rất hỗn loạn, cũng rất sâu sắc, bởi vì đều là những thứ khiến người ta xấu hổ muốn chết, Chúc Tường Viêm va chạm tiến vào như mãnh thú, anh ta điên cuồng hôn trên người cô, dũng mãnh đi vào nơi sâu nhất của cô, những thứ kia gần như là thuỷ triều dâng trào hủy thiên diệt địa, đợt này tiếp đợt nọ, khiến cô tưởng rằng một khắc sau mình sẽ chết đi...
Chẳng trách, bây giờ cả người cô giống như tan ra vậy.
Mặt Nghiêm Uyển Nghi nóng bừng lên.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Chúc Tường Viêm xách một túi đồ đi vào, bốn mắt nhìn nhau, Nghiêm Uyển Nghi kinh hô một tiếng, lập tức kéo chăn trùm lên đầu, bọc kín mình lại.
Cô căn bản không biết phải đối mặt với anh ta thế nào!
Nhưng sau khi trùm kín chăn cô mới phát hiện trên người mình không một tấc vải! Trần trụi!