33.


Số từ: 1303
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn

Xe máy cơ à?
Mặt Ananya sáng bừng khi tôi tới đón cô trên một chiếc Yamaha RX 100 màu đen.

Xe của Bala đấy,
tôi nói.
Ananya ngồi ở yên sau trong bộ slawar kameez màu hạt dẻ, dùng chiếc khăn choàng trắng để che đầu và mặt. Trông cô như người của băng nhóm tội phạm Veerappan.
Pondicherry cách Chennai một trăm bốn mươi ki lô mét, theo đường East Coast, chạy dọc Vịnh Bengal. Fisherman’s Cove nằm trên tuyến đường đó, cách thành phố Chennai hai mươi ki lô mét.
Chúng tôi rời khỏi văn phòng của Ananya ở Anna Salai. Cô ngồi đằng sau tôi và giữ chặt khung hông xe. Nhưng đến lúc chúng tôi rời khỏi thành phố ở đường Lattice Bridge, cô chuyển từ nắm thanh khung sang hai vai tôi. Chúng tôi đi đường Old Mahabalipuram, nó sẽ dẫn chúng tôi đến đường East Coast.

Đẹp quá,
tôi nói khi biển hiện ra trước mắt.

Em đã bảo rồi mà.
Ananya hôn một cái vào sau gáy tôi.
Chúng tôi dừng ở Fisherman’s Cove, tôi gặp qua người phụ trách hậu cần một chút. Mọi việc chuẩn bị cho sự kiện của Citibank có vẻ đang nằm trong tầm kiểm soát. Chúng tôi rời khỏi khu resort đó và lại quay trở lại đường East Coast. Lái xe tiếp một tiếng sau, chúng tôi vượt qua Mahabalipuram. Có những ngôi đền tạc từ vách đá đẹp đến mức kinh ngạc giáp với biển.

Chà, những ngôi đền này đẹp quá,
tôi nói khi những cơn gió lùa vào tóc mình.
Ra khỏi Mahabalipuram một giờ thì hết đường East Coast. Những con đường trở nên hẹp hơn. Chúng tôi đi qua vài thị trấn nhỏ với những cái tên dài và những cánh đồng mênh mông. Tôi phải dừng lại ở một số chỗ để nhường đường cho những chiếc xe bò, những đứa trẻ trong làng đi học và những đàn dê. Chúng tôi đến Pondicherry vào khoảng giữa trưa, và phản ứng đầu tiên của tôi là thất vọng.

Nó đây ư?
tôi hỏi khi tới khu trung tâm của thành phố. Nó cũng giống như bất cứ thành phố nhỏ nào khác trên đất Ấn, bụi bặm và ồn ã với những biển quảng cáo Coca sơn trên những bức tường lồi lõm.

Phần thú vị ở bên trong cơ, khu phố cổ Pháp và tu viện Aurobindo,
Ananya nói khi tôi lượn vào khúc cua gấp trên một con đường dài cùng với năm mươi chiếc xe hai bánh khác và bốn chiếc xe tải.
Thứ Pháp duy nhất mà tôi thấy là một tấm biển cỡ lớn quảng cáo đồ lót mang nhãn hiệu Frenchie.

Thả em xuống đây,
Ananya nói khi chúng tôi đi qua đường Cuddalore, HLL có một nhà máy ở đây.
Tôi có ba tiếng để giết thời gian ở cái thành phố Magudi này vì Ananya có một cuộc họp kéo dài qua trưa. Chúng tôi đã thống nhất gặp nhau ở khách sạn L’Orient lúc bốn giờ để uống cà phê.
Tôi lái xe ra khỏi khu phức hợp nhà máy và theo các biển chỉ dẫn tới tu viện Aurobindo trên đường Rue de la Marine. Tu viện trông như một cư xá yên lặng bên bãi biển. Tôi bước tới quầy tiếp đón. Khách nước ngoài đang xúm xít ở hành lang nhiều hơn người Ấn Độ.
Một người phụ nữ Tây phương chừng bốn mươi tuổi, mặc sari và đeo vòng hạt trên cổ ngồi ở quầy.
Anh đang tìm gì?
bà hỏi tôi.
Có thể vì đang ở một tu viện, hoặc do cái cách nói của bà, tôi đâm ra nghi ngờ dụng ý của câu hỏi đó. Tôi nhìn bà. Bà có đôi mắt xanh lơ đầy nếp nhăn xung quanh.
Tôi tới đây lần đầu,
tôi thú nhận.
Bà đưa tôi cuốn sách giới thiệu về tu viện. Một người khác bước qua và mua vé đồ ăn.

Tôi mua bữa trưa ở đây được chứ?
tôi hỏi.

Được, ở phòng ăn lớn của tu viện,
bà nói và đưa tôi cuốn sổ vé. Tôi mua một vé cho mình.

Đi với tôi, tôi sắp tới đó,
bà nói và bước ra khỏi quầy tiếp tân với tôi. Chúng tôi bước dọc một lối đi kế bên tu viện. Phòng ăn cách đó nửa cây số. Bà nói với tôi tên bà là Diana và bà tới từ Phần Lan. Từng là một luật sư, giờ bà cảm thấy mãn nguyện khi làm tình nguyện ở tu viện hơn là giúp bảo vệ những sáng chế của Nokia.

Tôi làm việc cho Citibank,
tôi nói. Tôi có niềm thôi thúc kể với bà về giấc mơ trở thành nhà văn, nhưng tôi không nghĩ mình biết đủ nhiều về bà.

Cậu là người tìm kiếm hay đến đây như một du khách?
Bà đưa tôi tờ vé.

Người tìm kiếm?


Đúng thế, nếu như cậu muốn tìm kiếm lối đi của mình. Hoặc muốn tìm kiếm câu trả lời cho một vấn đề nào đó.


Thành thực mà nói, tôi tới cùng với một người bạn có chút việc ở đây. Tôi muốn có một ngày rời xa văn phòng.

Diana cười to. Chúng tôi tới phòng ăn và lấy những chiếc khay inox. Chúng tôi bước vào khu vực ăn, tất cả mọi người đều ngồi trên sàn. Bữa trưa đơn giản - cơm gạo nâu, đậu láng vàng hầm và cà rốt cùng với đậu subzi.

OK, vậy tôi đang tìm kiếm một câu trả lời. Tôi có thể tìm thấy nó ở đâu?


Câu trả lời nằm trong chính bản thân chúng ta. Người ta ở trong tu viện một vài tuần để nhìn vào nội tâm mình, họ dự satsang và đặt câu hỏi với các guru[39]. Cậu có bao nhiêu thời gian?


Hai tiếng nữa tôi phải tới gặp bạn gái đi uống cà phê. Rồi quay trở lại Chennai.

Diana mỉm cười và lắc đầu.
Đó quả là một thời hạn quá ngắn ngủi để tìm ra những câu hỏi chưa có lời đáp trong cuộc đời.


Thế thì có lẽ tôi không nên cố,
tôi nói.

Đợi đã, thấy người đàn ông đó không?
bà nói và chỉ cho tôi một ông già bảy mươi tuổi mặc áo choàng trắng ngồi cách hai hàng phía trên.
Ông ấy là một guru. Tôi có thể giới thiệu cậu với ông ấy.


Không, không, xin đừng,
tôi nói.

Tại sao không? Nếu ông ấy bận, ông ấy sẽ nói không.


Thưa guru Pranam,
Diana nói và chạm vào hai bàn chân ông. Tôi làm theo và ông ban phước cho chúng tôi.
Thưa guru, đây là bạn con. Tên cậu ấy là…
Diana nói và ngừng lại.

Krish.


Vâng, cậu ấy chỉ có hai giờ thôi. Nhưng cậu ấy muốn tìm kiếm câu trả lời cho một vài vấn đề,
Diana nói.

Hai giờ nữa thì con phải làm gì?
vị guru hỏi, giọng điềm tĩnh.

Cậu ấy phải tới gặp bạn gái,
Diana nói, nhấn mạnh đầy phấn khích vào hai từ cuối cùng.

Và chắc chắn, bạn gái thì quan trọng hơn nhiều so với vấn đề đó,
vị guru mỉm cười.

Thực ra, cô ấy chính là vấn đề,
tôi nói.
Diana nhìn tôi đầy bối rối.

Không phải cô ấy. Nhưng là gia đình con, gia đình cô ấy,
tôi nói.
Không sao đâu ạ. Con biết còn rất ít thời gian.


Đưa cậu ấy tới nhà ta sau mười lăm phút nữa nhé,
vị guru nói và rời đi.
= =
• Chú thích •
[39] Guru: người thầy hay thủ lĩnh tinh thần trong đạo Hindu.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khi yêu cần nhiều dũng cảm.