47.


Số từ: 2040
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn
Lễ cưới chính thức của Minti đem đến một ý nghĩa mới cho cụm từ
đỉnh cao
. Những con voi thật và những bức tượng băng tạc các cô tiên chào đón chúng tôi ở cổng. Nhà trai còn chưa tới. Những người dẫn lối kiên nhẫn chờ đợi với những chiếc khay đầy cánh hoa. Chúng tôi lê chân qua những khu vườn được tạo tác với hơn hai chục đài phun nước có hình cá heo để tới khu tiệc chính. Người tổ chức đã lựa chọn chủ đề thế giới. Các quầy thực phẩm phục vụ tám cách nấu - Punjab, Trung quốc, Ấn theo kiểu tại gia, Thái, Ý, Mexico, kiểu người Goa và Li Băng - mỗi loại có ít nhất năm món. Ngoài ra, còn có hai quầy chaat - một cho các thực khách bình thường và cái kia cho những thực khách coi trọng vấn đề sức khỏe. Quầy bình thường phục vụ samosa và tikki, còn quầy sức khỏe có golpappa nhồi đậu giá. Các bà bác tôi lấy cả hai, một cho ngon còn một cho khỏe.
Có hai quầy bar. Quầy đầu tiên có một thùng bự chảng rượu Johnny Walker Black Label. Tất cả các ông bác tụ tập ở đây và những người phục vụ bưng lại những thứ mồi thông thường như paneer tikka và hara bhara kabab[45]. Quầy bar thứ hai là mocktail, được đặt nickname là quầy bar của các quý bà. Nó có một chỗ lớn bày các đồ uống hoa quả.

Đẹp lắm, anh Rajji, anh đã nâng cao thanh danh nhà ta,
mẹ tôi nói, ngưỡng mộ cách bài trí hoa ở sân khấu cô dâu.

Những bông hoa lan này là từ Thái Lan đấy. Mới được đưa tới hai giờ trước từ Bangkok,
bác Rajji nói.

Chỉ hóa đơn hoa thôi đã hết năm mươi ngàn rồi,
bác Shipra nói. Chúng tôi nhướng lông mày lên để biểu thị sự kinh ngạc cho đúng mực.
Anh họ Rohan chạy vào trong bảo với chúng tôi rằng nhà chú rể đã tới. Chúng tôi bước ra bên ngoài đứng cạnh những chú voi để đón họ. Anh Rohan đưa tôi một chiếc turban màu hồng, một thứ mà tất cả anh em và họ hàng thân thích đội vào để chào đón chú rể.

Trông anh đáng yêu đấy,
Ananya cười nhăn nhở.
Tất cả những người đàn ông đội turban đứng tạo dáng chụp hình với những đối tác tương ứng của họ từ bên nhà Công tước. Tôi được chụp một bức với Hoàng tử, em họ của Công tước. Bố Minti cười hết cỡ khi ôm bố Công tước để chụp một bức ảnh. Bố Công tước nhăn trán.

Tại sao bố chú rể trông lại nghiêm trọng thế?
Ananya nói.

Có lẽ ông ấy đói,
tôi nói. Chẳng bao lâu sau đó chúng tôi phát hiện ra rằng tôi đã sai. Gia đình Công tước đã vào bên trong và ngồi trên những chiếc xô pha. Dù vậy, họ từ chối động vào bất cứ đồ ăn nào.

Một chút đồ uống lạnh nhé,
bác gái Kamla van nài mẹ Công tước, bà này lắc đầu.

Chúng tôi không đói,
bố Công tước nói. Công tước, bố mẹ anh ta và một tá họ hàng thân quyến ngồi trên những chiếc xô pha gần sân khấu. Nửa tá người phục vụ đứng cạnh bưng khay nhưng bên nhà trai chẳng ăn gì cả.

Đồ ăn nhẹ không nóng, vào làm cái mới đi,
bố Minti gào lên với những người phục vụ. Sự tức giận của ông đã đặt không đúng chỗ. Gia đình nhà trai từ chối thức ăn không phải vì nhiệt độ.

Hỏi xem có vấn đề gì nào. Có chuyện gì đó không ổn,
bác Shipra nói.

Ai sẽ hỏi đây?
bác Rajji nói,
Họ chẳng nói năng gì cả.

Bác Kamla lộ rõ vẻ lo lắng. Mười phút đã trôi qua.

Có chuyện gì vậy?
Ananya hỏi.
Tôi nhún vai. Bác Shipra đã bảo những anh chị em họ trẻ tuổi lùi lại. Bà chắp tay và bước tới chỗ bố Công tước. Ông ta nhìn đi chỗ khác.
Ananya và tôi bước lùi lại một vài mét. Chúng tôi có thể thấy những người lớn tuổi nhưng không nghe thấy họ nói gì.
Mẹ tôi và hai người anh của bà chắp tay trước mặt bố mẹ Công tước. Như những người nông dân không tấc đất cắm dùi, họ chờ đợi địa chủ trả lời. Một vài phút sau đó, một trong các bà bác của Công tước nói với mẹ tôi.
Mẹ tôi gật đầu lắng nghe rất cẩn thận. Sau khi bà bác của Công tước dứt lời, mẹ tôi quay trở lại hội ý với anh chị của mình.

Kịch tính quá, em phải biết chuyện gì đang xảy ra mới được,
Ananya nói.
Tôi kéo mẹ tôi sang một bên.

Đó là do chiếc Santro,
mẹ tôi nói.

Gì cơ? Nó không chạy được sao?


Nghiêm túc nào, Krish.


Con xin lỗi, chuyện gì đã xảy ra vậy?


Đã có hiểu lầm. Khi bác Rajji đưa chùm chìa khóa Hyundai, bố mẹ Công tước tưởng đó là xe Hyundai Accent. Nhưng đó là Hyundai Santro. Accent giá năm trăm nghìn, còn Santro chỉ ba trăm nghìn.


Cháu tưởng đó là một món quà,
Ananya nói.
Nếu mẹ tôi mà có phát hiện ra Ananya đã can dự vào câu chuyện gia đình, thì bà cũng quá lo lắng đến mức chẳng hơi đâu day đi day lại.

Đúng thế, chẳng phải đó là một bất ngờ sao?
tôi nói.

Con nghĩ đây là gì vậy Krish? Một bữa tiệc sinh nhật hay sao? Ai nấy đều biết món quà bất ngờ là gì. Bố mẹ Công tước đã tuyên bố về chiếc Accent với họ hàng nhà họ. Họ cảm thấy bị xúc phạm và lừa dối.

Thật kinh ngạc, sao con người ta có thể cảm thấy bị xúc phạm khi được những con voi chào đón hẳn hoi kia chứ.

Giờ thì sao?
tôi hỏi.

Chẳng sao, họ nói sẽ không cưới xin gì tới khi bác Rajji đổi chiếc xe.


Bác ấy có đổi được không?
tôi hỏi.

Bác ấy đã khánh kiệt vì đám cưới này rồi. Nhưng bác ấy còn có lựa chọn nào chứ. Bác ấy đã hứa với họ sẽ đổi rồi.


Thế sao họ còn ngồi đó với những bộ mặt sưng sỉa vậy?
tôi nói.

Họ muốn có đảm bảo. Bố Công tước muốn khoản tiền chênh lệch ngay bây giờ.


Bây giờ ư?
tôi nói.
Lông mày Ananya nhướng lên và giữ ở đó vì cô không biết phản ứng thế nào nữa. Bác Shipra lại gọi mẹ tôi và những người lớn tuổi đến tổ chức một buổi thảo luận sôi động.

Có chuyện như thế này được sao? Em thật điên hết cả người,
Ananya nói.

Anh cũng kinh ngạc như em vậy,
tôi nói.
Chúng tôi tới quầy bar của các bà. Tôi gọi hai cốc mocktail rượu rum, nước chanh và đường ướp lạnh.

Họ đang bàn thảo cái gì vậy? Sao họ không gọi cảnh sát đi?
Ananya nói.

Ananya,
tôi nói,
em bị ngốc hay sao thế?
Tôi đưa cô một cốc.

Không, em muốn tống một số tên tội phạm vào tù. Như thế là ngu ngốc sao?


Đúng thế, nếu em quan tâm tới danh dự của Minti. Còn bao nhiêu thứ họ đã phải chi nữa chứ?
Tôi chỉ vào bao nhiều quầy đồ.

Ồ, và chẳng có gì về sự thật nhỏ bé rằng bà chị của anh đang chuẩn bị được gả vào một gia đình toàn những kẻ ba trợn.


Những chuyện như thế vẫn xảy ra. Người lớn sẽ giải quyết,
tôi nói.

Chúng ta cần ở bên cạnh gia đình vào lúc này,
Ananya nói và đặt chiếc cốc xuống.
Chúng tôi quay trở lại Kịch Trường. Bác Rajji đã đặt chiếc turban hồng của ông dưới chân bố mẹ Công tước. Bọn họ tảng lờ ông. Ông đưa một tờ ngân phiếu, bố mẹ Công tước từ chối nó. Bác Rajji gọi các bạn bè của ông để mượn tiền. Không ai có thể gom được số tiền lớn như vậy trong một khoảng thời gian ngắn như thế. Trong khi đó, các vị khách mới vẫn tới bữa tiệc. Bác Rajji che giấu sự căng thẳng, vẫn cười và ôm tất cả bọn họ. Trong khi đó, những quý bà nghĩ ra một kế hoạch kỳ quặc.

Nhanh nào, Kavita, tháo tất cả nữ trang của dì ra,
bác Shipra nói và tự tháo chiếc vòng cổ của chính bà. Mẹ tôi vất vả tháo những chiếc lắc. Hai bác Kamla và Rajni cũng tháo những bộ trang sức của họ.
Bác Shipra bỏ tất cả các đồ trang sức vào một túi nhựa và đưa cho bác Rajji.
Cậu đưa cho họ đi. Bảo họ giữ nó cho tới khi đổi được chiếc xe,
bà nói.
Bác Rajji gục xuống chân bác Shipra.
Cậu điên à? Cậu là em trai của chị. Minti cũng là con gái của chị,
bác Shipra nói.
Tất cả các anh chị em đều bật khóc. Bố Công tước vẫn ngồi trong xô pha, đang lén liếc nhìn chúng tôi.

Giờ đi đi,
bác Shipra nói.

Em sẽ hỏi họ trước xem thế nào,
bác Rajji nói. Ông đứng dậy tới gặp bố Công tước.

Em thật không thể tin được chuyện này,
Ananya nói.

Suỵt, mọi việc sẽ sớm trở lại bình thường thôi,
tôi nói. Bác Rajji quay trở lại sau khi gặp bố mẹ Công tước.

Chị Shipra, họ đã đồng ý lấy trang sức phụ thêm làm thế chấp,
bác Rajji nói.
Bác Rajji thu thập tất cả các túi từ bác Shipra.

Bác ơi, đợi đã,
Ananya nói.
Tất cả mọi con mắt đều đổ dồn về cô. Đây không phải chuyện của em, tôi muốn nói vậy với Ananya.

Cháu có thể đề xuất vài điều không ạ,
Ananya nói,
trước khi bác đưa nó cho họ, bác Rajji.


Gì cơ?
mẹ tôi nói với Ananya, ngạc nhiên.

Thưa bác, người lớn các bác đã thảo luận nhiều để giải quyết chuyện này. Người trẻ tuổi chúng cháu có thể nói chuyện với Công tước chứ ạ?
Ananya nói.

Ananya, chuyện này để cho người lớn,
tôi nói.

Đây là đám cưới của Công tước. Chúng ta phải có lời với anh ta,
Ananya nói.

Giờ trang sức đã sẵn sàng rồi, sao phải thế?
bác Kamla nói.

Cháu xin bác, cháu xin bác Shipra. Có mất gì đâu ạ?
Ananya nói.
Bác Shipra thở dài cho phép.
Tinki, Nikki, Rohan, Kittu, Bittu và chúng tôi ngồi thành một nhóm ghế cách xa người lớn mười mét. Ananya bước tới chỗ gia đình Công tước và tóm lấy một cậu hai mươi tuổi.
Em là em họ Công tước à?


Vâng, em là Cao Quý,
cậu ta nói.

Tốt, em có thể gọi tất cả anh chị em họ của Công tước và đưa họ tới gặp các anh chị em họ của Minti ở đằng kia được không?
Ananya nói, trỏ tay tới nhóm chúng tôi.

Có chuyện gì vậy?
bố Công tước hỏi.

Thưa chú, thanh niên chúng cháu muốn có một cuộc thảo luận. Nào, Cao Quý, tập hợp họ nhanh lên,
Ananya nói.

Cô gái này là ai thế?
mẹ Công tước hỏi.

Cháu là một người bạn của gia đình,
Ananya nói và quay sang chú rể,
Công tước, anh có thể ra với chúng tôi được chứ?

Công tước nhìn Ananya vẻ bối rối. Ananya tiếp tục nhìn chằm chằm Công tước cho tới khi anh ta bối rối đứng dậy. Cô yêu cầu anh ta đi theo mình.

Krish, anh gọi chị Minti ra đây đi,
Ananya nói.

Chị Minti ơi?
tôi kêu lên.

Chị sẽ đi gọi chị ấy,
Tinki nói và chạy vào trong.
= =
• Chú thích •
[45] Hara bhara kabab: Thịt nướng hoặc rán.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khi yêu cần nhiều dũng cảm.