Chương 77 : Bát đại thần khí


....................................

Vương Minh giật mình, sao lại nói tiếng anh? Con rồng đen này trông còn linh tính hơn cả Hồ Điệp. Là rồng đã trưởng thành.

Bất quá kích cỡ của nó không giống với rồng Minh tưởng tượng. Đây là một loài cự long, nói cho đúng là tê giác có cánh rơi trảo ưng, móng ưng. Không giống chim cũng không giống rồng.

Hình thù có chút cổ quái nhưng con mắt lóe lên tinh quang trí tuệ. Hai hàm răng trắng trên khuôn mặt đen bóng.

Cái mắt giữa trán nhô to lên lấp lánh sau cái sừng giữa mũi. Cái sừng cũng không to lắm, rất hòa hợp với khuôn mặt.

Minh có cảm giác đây là con tê giác hiền hòa. Nghe được tiếng người lại nói tiếng anh nên Minh hơi khựng lại.

-
Come on, don’t be afraid. I won’t bite ya.


Rõ ràng là tiếng anh. Minh mừng rỡ chạy lẹ đến trước mặt của Hắc Long.

-
Ngươi là Ma Long Giáp?


-
Cái gì mà ma? Ta là Hắc Long Giáp. Ngươi có thể gọi ta là Long lão đại, trong bát đại thần khí ta đứng số nhất.


-
Ngươi gọi ta một tiếng lão đại, lão đại sẽ bảo vệ cho ngươi.


(Ngất), lại một tên ba hoa chích chòe, có chút tính khí của Khí Tổ. Không, phải nói rằng Khí tổ cũng phải trả lại tiền.

Tuy tiếp súc với Long Giáp không lâu nhưng Vương Minh cảm thấy tên này còn ba hoa hơn bất kỳ ai Minh đã từng biết.

Nhìn cái mặt vênh váo của Long Giáp, Minh chỉ biết phì cười.

-
So you can speak English?


-
That’s right baby! You got it!


Nói xong Long Giáp nhún vai một cái rồi tủm tỉm cười, rút ra một điếu xì gà rồi châm lửa.

Khói thuốc phì phèo xoay quanh căn phòng.

Tại sao tên này lại nói được tiếng anh? Minh tò mò không thể hiểu nổi. Chả nhẽ là do Khí Tổ dạy?

-
Tại sao ngươi biết nói tiếng Anh?


-
Cái gì mà tiếng anh, là tiếng Ăng Lê.


-
Ừ... Thì là tiếng Ăng Lê. Tại sao ngươi học được?


-
Tiểu tử ngươi chê trí thông minh của lão tử? Ngươi học được tại sao ta không học được?


-
Được được được, là từ đâu ngươi học được.


Giáp Long trố mắt nhìn Vương Minh lắc đầu. Ngồi bệt xuống như rất thất vọng.

-
Sao ngươi đầu heo vậy. Ngươi học ở đâu thì lão tử học được ở đó. Tiếng Ăng Lê thì phải học của người Ăng Lê chứ ở đâu! Đồ ngu!


Minh bỗng run rẩy. Miệng lắp bắp:

-
Ngươi ngươi.. ngươi đến từ địa cầu?


-
Cái gì mà đến từ địa cầu? Là ta du lịch cho đỡ buồn mà thôi. Lão tử made in Thiên Linh Giới, là đệ nhất thần vật trong bát đại thần khí của Vương giả Khí Tôn đúc ra.


-
Nổi danh hỗn độn tử thưở Hồng Hoang là lão đại của các loại lão đại, là chí tôn của các loại chí tôn khí. Ngươi cần ta hỗ trợ thì phải cúi đầu xưng thần. Gọi ta một tiếng lão đại.


-
Mỗi ngày cống cho ta 1 viên Tinh Thần Đan Địa cấp... không phải, là thiên cấp. Càng nhiều càng tốt. Mau!


Hơi choáng váng với cách ba hoa của Long Giáp, Minh cố bình tĩnh:

-
Khoan đã, Tinh Thần Đan ta có rất nhiều. Ngươi cần ta có thể cho, nhưng ngươi phải nói cho ta biết, ngươi đến địa cầu bằng cách nào và trở lại đây bằng cách nào. Ngươi đến đó bao lâu?


-
Ngươi hỏi từ từ có được không? Ta giới thiệu, ta là Thiên Địa thần vật Hắc Long Giáp, cảnh giới vô song.


-
Ngươi muốn ta trả lời thì mau xuất tinh thần đan. Một viên địa cấp trả lời ngươi một câu.


Vương Minh nghe vậy thì phì cười tên này cũng biết làm ăn gớm. Bất quá đối với Minh tinh thần đan cũng chả là gì.

Giờ Minh có thể luyện chế ra 30 viên mỗi lò. Tuy đối với tinh thần đan Minh không thể chia tinh thần lực ra mở nhiều lò cùng một lúc như luyện chế các loại đan dược khác nhưng vẫn có thể một lò 30 viên. Luyện chế không đến một khắc (15 phút).

Đang lúc Minh muốn xuất ra tinh thần đan thì Hồ Điệp đã từ thức hải của Minh chui ra.

-
Lão Hắc, anh dám ăn hiếp đại ca ca. Em không chơi với anh nữa.


Lão Hắc tức Ma Long Giáp hay Khí Tổ còn có lúc gọi là Hắc Long Giáp quay đầu lại nhìn Hồ Điệp thì vui cười ra mặt.

-
Điệp nhi, em đã tỉnh?


- Ừm!!

-
Thật là may, bao năm nay ta sống một mình. Buồn quá bỏ đi du lịch. Đến khi trở về thì em vẫn chưa tỉnh.


-
Buồn quá ta cũng lâm vào ngủ say cho đến khi lão chủ nhân gọi dậy. Cô bé tặng em.


Nói xong Long Giáp rút ra từ trong túi một bộ váy hồng kiểu váy dạ hội của thế kỷ 20 mà các giới thượng lưu châu Âu ưa dùng.

Vương Minh làm sao mà không nhìn ra đây là quần áo của địa cầu. Hồ Điệp khi thấy áo dạ hội thì vui sướng không tưởng được.

Cô bé mắt sáng long lanh chạy lại hôn lên má của Long Giáp.

-
Cám ơn anh Long.


Sau đó cầm váy hồng ngắm nghía rồi chạy đi chỗ khác mặc thử vào. Long Giáp vênh váo cái mặt lên chông rất dễ ghét như ta đây mới là cha thiên hạ.

-
Thế nào tiểu tử. Tinh Thần Đan của ta đâu?


Nơi cách hai người không xa tiếng của Hồ Điệp vọng lại:

-
Không được ăn hiếp đại ca ca!


(Ngất). Long Giáp vẹo cổ sang một bên, cứ tưởng hối lộ bộ váy sẽ có thêm đồng minh nào ngờ không được lợi lộc gì.

Bất quá Long Giáp cũng xuống nước rất nhanh lưỡi lè ra chảy nước miếng:

-
Chủ nhân... Cho ta một viên đi? Ăn như sô cô la, ngon ơi là ngon. Lão Hắc ta chịu không nổi. Ta muốn!!...


Vương Minh rớt hàm. Lại thêm một tên hàng ăn. Nhưng mấy tên này vẫn phải gọi Tiểu Lôi là cụ tổ.

Vương Minh cũng chả thèm để ý. Của nhà làm ra chả đáng bao nhiêu tiền. Minh rút từ trong Hắc Giới ra cho Long Giáp một viên tinh thần đan cấp 7.

Hắc giới theo Minh đến mọi nơi, kể cả vào trong thức hải. Các giới chỉ khác chỉ có thể hoạt động tại ngoại giới.

Đây là điều khủng bố của Hắc Giới. Minh càng ngày càng khâm phục cảnh giới của Khí sư phụ.

- Cho ngươi!!

Nói xong đưa đan dược cho Long Giáp, rất nhanh Long giáp đã nuốt chửng. Dược lực thẩm thấu vào linh hồn của Long Giáp khiến hắn rất hưng phấn.

Con mắt long lanh như trẻ thơ đòi quà cứ hết viên này đến viên khác. Khi Long Giáp nuốt hết viên thứ 17 mới vỗ bụng ra vẻ ta đây no rồi.

Cô bé Hồ Điệp cũng bước ra với bộ váy dạ hội màu hồng rất đáng yêu. Cô bé chui tọt vào lòng Vương Minh ngồi. Vương Minh rút từ Hắc giới một cái túi đưa cho cô bé. Túi nhỏ có khoảng 20 viên tinh thần đan.

Long Giáp nhìn thấy thì lại chảy nước miếng. Nhưng hắn vừa mới nuốt 17 viên nên cũng gật đầu hòa hoãn rất nhiều. Theo chủ nhân như vậy còn sợ thiếu tinh thần đan sao?

Trước khi Minh rời khỏi Vương gia đã thu mua rất nhiều tinh thần thảo. Được bao nhiêu dồn hết cho Minh. Minh cường đại thì Vương gia sẽ theo đó mà nước lên thuyền lên.

Cô bé Hồ Điệp nhai tinh thần đan như nhai kẹo. Tóp tép hết viên này đến viên khác. Nhưng tốc độ không bằng được như Hắc Long Giáp.

Trấn Phong bắt đầu đưa câu hỏi:

-
Lão Hắc, tại sao huynh có thể đến địa cầu?


-
Minh lão đệ, phải bắt đầu từ lúc chúng ta ra đời. Chúng ta là thiên địa dị vật được Liên Minh Bách Tộc thu gom rồi được Vương giả Khí Tôn đúc thành.


-
Bất quá không ai có thể khiến chúng ta trưởng thành nên lão chủ nhân buồn bực không thôi.


-
Cho chúng ta theo các cường giả trinh chiến, hy vọng chúng ta sẽ có ngày phá kén thành bướm đột phá cảnh giới thành chí tôn khí.


-
Tuy chỉ là thần cấp đỉnh phong nhưng chúng ta không hiểu sao lại có thực lực mạnh hơn cả những chí tôn khí bình thường.


-
Cổ Ma Tộc cũng vì chúng ta mà đã ăn không ít đau khổ. Sếp hạng trong bát đại thần khí ta đứng thứ nhất. Là lão đại.


-
Thứ 3. Trên anh còn có Thôn Thiên Hỏa Long kiếm và Lưu Tinh Trục Nguyệt Thương.


-
Anh đứng hàng thứ 3, Hắc Long Giáp, Cổ Ma Tộc sợ anh nên bọn họ gọi anh là Ma Long Giáp.


-
Sau đó là Hắc Dung thứ tư, nhưng Hắc Dung là gì thì thật ra ngoài chúng ta và lão chủ nhân ra thì không ai biết đến.


-
Thiên Lý Thuấn Di Toa thứ 5, Thần Lực Vương Quyền Sáo thứ 6, Huyền Y Hộ Khẩu Tiễn thứ 7, Điệp Nhi thứ 8. Anh nói tiếp. Nói sai Điệp nhi chỉnh.


Chỉnh xong cô bé ngồi khoanh chân trong lòng của Minh như cún con hộ chủ. Cái mồm vẫn tóp tép nhai tinh thần đan.

Giọng của Long Giáp nhỏ li ti nhưng ai có mặt đều nghe rõ:
ta mạnh hơn hai tên kia mừ
. Vương Minh chỉ có thể lắc đầu cười khổ.

Vẫn chưa ai nói cho hắn biết gì làm sao từ địa cầu trở lại đây được. Giáp Long đã đến địa cầu và quay lại vậy chắc chắn hắn sẽ có cách.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiếm Tiên.