Chương 78 : Bát đại thần khí(2)
Vương Minh hưng phấn không thôi, thì ra Hắc Dung cũng là một trong bát đại thần khí của sư phụ tạo ra. Tuy biết sư phụ tạo ra Hắc Dung nhưng không ngờ nó cũng là thần vật.
Bát đại thần khí giờ Minh đã có ba. Vương Minh nhẫn nại lắng nghe tiếp. Chờ một lúc Long Giáp mới từ từ lấy lại được bình tĩnh:
-
Chúng ta là những linh hồn thể, hồn lực của người sử dụng mạnh thì chúng ta sẽ theo đó mà gặm nhắm hồn lực của người đó để trưởng thành.
-
Chúng ta không ký kết khế ước chủ tớ với ai. Chỉ có lão đệ ngươi có huyết mạnh cao quý nên mới được chúng ta chấp thuận.
-
Chúng ta theo rất nhiều cường giả trinh chiến. Vào cuối thời Hồng Hoang ta theo một tên cường giả họ Vương.
-
Tên kia đã yếu còn đòi ra gió, cứ ỷ lại vào ta. Cuối cùng đang đánh thì hồn lực của hắn cạn.Khiến lão Hắc ta lâm vào ngủ say.
-
Đúng thật là đang hay thì đứt giây đàn, anh đang buồn ỉa thì nàng đến chơi, thơ hay thơ hay...
Lại khựng lại một lát. Long Giáp đứng dậy như diễn viên hài say xưa với
vầng thơ
anh vừa
xuất khẩu
.
Còn cô bé Hồ Điệp thì bịt mũi nhăn mặt lắc đầu.
-
Chứ không phải anh vô dụng không bảo vệ được cho người ta?
-
Cái gì mà vô dụng chứ? Lão Hắc ta lấy một trọi ba. Trước khi lâm vào ngủ say còn đánh cho 3 tên kia ngọc thạch câu phần.
-
Là tên họ Trấn kia không đủ cảnh giới để sử dụng ta, đã yếu còn đòi ra gió. Không tự lượng sức mình cứ ôm phản lao ra biển.
-
Mắc mớ gì đến ta, Lão Hắc ta giúp hắn hạ sát 3 tên kia đã là tận tình nhân nghĩa rồi.
- Được được được .. Trận chiến đó, huynh đánh rất đẹp mắt. Liên Minh Bách Tộc lúc đó rơi vào thế hạ phong.
-
Nhờ có bát đại thần khí nên mới có thể chống cự. Bất quá người của Liên Minh Bách Tộc cũng quá ỷ lại vào chúng ta.
-
Quả thật là cảnh giới không đủ nhưng cứ vẫn cố sức khiến Điệp nhi mãi cũng không lớn được. Sau trận chiến đó trong bao nhiêu trận chiến Điệp nhi cũng lâm vào ngủ say.
-
Người sử dụng cũ cũng vẫn lạc, dùng hơi tàn mở ra kết giới chôn chúng ta xuống lòng đất.
-
Phải phải phải... Vì không muốn Cổ Ma Tộc tìm ra chúng ta nên bọn họ trước khi vẫn lạc đã đem chúng ta giấu đi.
-
Ta tỉnh dậy trước nhưng vẫn thấy Điệp nhi còn ngủ nên dùng linh hồn thể ngao du tứ hải.
-
Không ngờ trong một lần gặp được cơ duyên xảo hợp rơi vào xuyên tinh toa của một tên điên.
-
Ta bị hắn vô tình kéo theo đến ngoại vực rồi xuyên không đến Địa Cầu. Ta ở đó gần 100 năm. Học được rất nhiều loại âm nhạc. Đó là thời gian lão Hắc ta vui vẻ nhất.
-
Nhưng nhân loại tại địa cầu cũng quá ham chiến đi, tối ngày cứ phân trận này nọ. Đại chiến thứ nhất, đại chiến thứ hai khiến ta chán ngán.
-
Một lần chạy lộn vào trại cải tạo của tụi Phát Xít khiến ta bực tức không thôi. Thấy cảnh tra tấn dã man lão Hắc thật sự cảm thấy mệt mỏi và buồn chán nhân tình thế thái.
-
Cuối cùng vì buồn quá mà chết quay lại đây.
Khi nghe nói đến đây Vương Minh giật mình cắt ngang.
-
Khoan đã, lão Hắc, ngươi làm sao trở lại đây? Về bằng cách nào?
-
Thì ta nói rồi. Buồn quá chết rồi quay lại đây!
-
Ta biết, ta biết... nhưng làm sao ngươi quay lại đây?
Long Giáp gãi đầu như suy nghĩ cái gì nhưng vẫn như cũ.
- Thì ta buồn quá chết rồi quay lại đây!
-
Lão Hắc, ta rất muốn biết là ngươi dùng phương pháp gì lại có thể quay lại đây???
Hai tên 3 mắt nhìn nhau như dò hỏi tên kia có phải ngu hay không mà mình nói mãi hắn vẫn không hiểu.
Cô bé Hồ Điệp ở giữa cũng như người trên trời rơi xuống chả biết nói gì, phải hỏi gì. Long Giáp chịu không nổi khi bị Minh nhìn lâu như vậy lên tiếng.
-
I am not gay, đừng nhìn ta như vậy! Are you idiot or not? Là ta buồn quá rồi vẫn lạc sau đó trở lại đây.
-
Mẹ nó, ngươi chơi ta hả mi. Làm gì có người nào buồn quá mà ... mà chết được cơ chứ?
-
Buồn quá chết... buồn chết... ngươi??? Ngươi tự tử?
-
Mày là thằng idiot à? Lão tử rất yêu đời cớ gì lại tự tử chứ. Ta buồn quá nên bị vẫn lạc... sau đó tự nhiên xuyên không trở về đây! Ta nói bao nhiêu lần ngươi mới chịu hiểu?
-
Không được mắng đại ca ca!!!
-
Hắn ngu ta mắng hắn!!!
Minh bình tĩnh lại:
-
Này lão Hắc, người ta chỉ nói buồn chết người chứ có người nào thật sự bị buồn quá mà chết chứ.
-
Ừ đúng, Người ta chỉ giỏi nói mà không dám làm. Tối ngày cứ nói buồn chết, chán chết nhưng đâu ai đủ gan chết. Bất quá, lão Hắc ta đâu phải người!
(Ngất) Tên này nói cũng có phần có lý. Trước khi hắn có hình hài này đã tồn tại cùng thiên địa hỗn độn.
Nguyên liệu chế tạo ra Hắc Long Giáp thật sự quý hiếm hơn chí tôn khí rất nhiều nên mặc dù cảnh giới của bát đại thần khí chỉ là thần cấp đỉnh phong cũng đủ sức vượt cấp chiến đấu cùng chí tôn khí.
Lại còn có thể áp đảo được một đầu. Không thể ngờ Vương Minh lại có đến 3 thần vật như vậy. Nếu thật như lời lão Hắc nói vậy không phải Minh đã có cách trở lại đây rồi sao.
Chỉ cần đem lão Hắc theo, trốn vào trong không gian của lão Hắc, sau đó đợi hắn
buồn
chết là có thể trở lại đây rồi.
Nói nghe có chút
vô lý
nhưng nếu tin tưởng Hắc Long, Minh có thể thử một lần.
-
Lão hắc, huynh không nói việc này với sư phụ?
-
Ta tại sao phải nói cho hắn biết? Hắn có hỏi ta sao?
-
... Vậy huynh có thể theo ta đến địa cầu hay không?
-
Ta không về lại đó đâu. Đánh đánh chém chém lão tử chán rồi. Không có ca nhạc, toàn bom rơi đạn lạc. Mắc mớ gì đến ta?
-
Tranh đấu của nhân loại thật chán chết. Lão tử nghĩ đến là bực mình rồi. Không đi!
-
Lão Hắc, huynh chắc nghĩ đến thời đại Thế Chiến rồi. Hiện giờ Địa Cầu rất ít chiến tranh. Rất ít bom rơi đạn lạc.
-
Lại có ti vi, ca nhạc hội, có boys bands and girls bands rất hay, nhảy rất đẹp. Ở đó ca hát vang dội.
-
Đi đâu cũng có thể nghe thấy âm nhạc. Người người ca hát. Muôn chim đua nở. Ta sợ huynh đến đó lại không muốn về thì thật khổ cho ta.
- Thật?
- Thật!
-
Ngươi hát cho ta nghe!
- ... ??? Ta hát?
Cô bé Hồ Điệp cũng hồi hộp không thôi quay lại níu tay áo của Minh:
-
Đại ca ca hát em nghe đi!
Mình thấy hơi xấu hổ. Hồi ở địa cầu Minh cũng hay nghêu ngao theo điệu nhạc của Usher, Justin, Timberlake, Timbaland, Nelly Furtado... biết bao ca sĩ pop, RnB mà Minh đã yêu thích.
Thỉnh thoảng cũng hát karaoke nhưng Minh hát cho người khác nghe... thôi đừng.
Có lần Minh mở cửa sổ hứng quá bật to loa lên hát karaoke, khi ra ngoài mới thấy chim rớt đầy trời, chết đầy đất.
Bảo hắn hát... no way. Hát trong phòng tắm thì được.
- Ta hát không hay!!
- Vậy nghỉ đi!!
-
Đại ca ca hát em nghe đi! Lâu rồi em không được nghe ai hát.
- Ta!!!
-
Nghỉ đi. Lão Hắc ta đi ngủ sớm cho rồi. Còn nói cái gì gì mà ti vi, ngươi không biết hát vậy đừng bảo ở đó âm thanh đầy đường.
-
Lão Hắc ta không dễ gì bị ngươi lừa đâu.
Nói xong Long Giáp quay đầu vào tường trên sân khấu, kéo áo choàng quấn quanh người đi ngủ thật. Không hát vậy khỏi về.
Đằng nào Minh cũng đã chết một lần rồi. Còn gì phải sợ nữa, từ ngày đến đây Minh chưa từng hát.Thôi thì chiều ý mấy
phan
hâm mộ đi(hắc hắc)
Lấy giọng lên hơi Vương Minh hát:
There's always that one person
That will always have your heart
You never see it coming
Cause you're blinded from the start
Know that you're that one for me
It's clear for everyone to see
Ooh baby ooh you'll always be my boo
I don't know bout you all
But I know about us and uh
It's the only way
We know how to rock
I don't know bout you all
But I know about us and uh
It's the only way
We know how to rock
Do you remember girl
I was the one who gave you your first kiss
Cause I remember girl
I was the one who said put your lips like this
Even before all the fame and
People screaming your name
Girl I was there when you were my baby
.................................còn tiếp