Chương 4 - 2


Số từ: 3766
Người dịch: Mỹ Linh
Phát hành: Pavicobooks
Nhà xuất bản: Nhà xuất bản Văn học
--2--

Rạng sáng hôm sau, Lộ Thân tỉnh lại bên cạnh Nhã Anh.
Tối qua Lộ Thân sợ Nhã Anh không chịu nổi đả kích, cũng không muốn nàng nhìn vật nhớ người, bèn mời nàng vào ở trong phòng mình.

Muội tỉnh rồi à, hôm nay muội phải đi tiễn Vu Lăng quân sao?

Nhã Anh ngồi ngay ngắn bên cạnh Lộ Thân, nghiêm túc hỏi.

Nhã Anh tỷ không đi cùng nàng ta ư?
Nhắc tới chuyện này, tâm trạng của Lộ Thân rất phức tạp. Trong lòng nàng biết ở lại đây lâu không tốt cho Nhã Anh, song cũng không muốn tin tưởng Quỳ.
Quỳ từng nói với muội, gia tộc của nàng chuyên buôn người, bản thân nàng ta hằng năm cũng phải dụ dỗ một vài thiếu nữ về thành Trường An. Khi ấy muội chỉ nghĩ nàng ta đang nói đùa, giờ ngẫm lại có khi là thật.


Sao muội lại giận Vu Lăng quân đến thế?


Vì muội đã thấy được bộ mặt thật của nàng ta, hôm ấy bọn muội vào núi tìm Bạch tiên sinh, lúc về nàng ta đánh đập Tiểu Hưu ngay trước mặt muội, đánh rất mạnh tay.


Giữa chủ tớ đều là vậy đúng không? Có lẽ bọn họ đã ngầm hiểu nhau, chẳng qua muội không biết mà thôi.


Dù thế nào đi chăng nữa thì nàng ta cũng thật quá đáng.


Thật vậy không?
Nhã Anh chậm rãi nói: ‘Tinh hữu hảo phong, tinh hữu hảo vũ
’, mỗi người một sở thích khác nhau, không thể suy bụng ta ra bụng người được. Trong Lã Lãm
có một câu chuyện thế này: ‘Một kẻ nọ trên thân thể có mùi hôi, tới mức thân nhân, huynh đệ, thê thiếp của hắn đều không muốn chung sống giao du với hắn. Hắn đau khổ vô cùng, bèn rời xa mọi người tới sống ở ven biển. Nhưng ở ven biển lại có một người cực kỳ thích mùi hôi trên người hắn, ngày đêm đi theo hắn, một bước cũng không rời.’ Lộ Thân, biết đâu Tiểu Hưu lại thích sự tàn nhẫn và độc địa của Vu Lăng quân thì sao?

Tức Lã thị Xuân Thu, là bộ sách do Lã Bất Vi - Thừa tướng nước Tần thời Chiến Quốc sai các môn khách soạn ra những điều mình biết, hợp lại thành sách.

Lộ Thân hiểu được từng chữ mà Nhã Anh kể ra, tuy nhiên không thể hiểu được quan điểm của đối phương. Nàng hiểu rõ, đầu óc mình bình thường song thiếu chút kiến giải, trong đầu chỉ có thường thức thấp nhất trong tầng lớp này của nàng. Dù là sự trung thành khiến người ta bỏ quên chính mình, hay là ác niệm khiến con người ta tàn sát lẫn nhau, nàng đều tưởng là chúng cách mình rất xa, không cần phải hiểu chúng làm gì.
Không như các tỷ tỷ, Lộ Thân vốn rất thích hợp để sống tại hẻm núi xa rời thế tục này.
Nếu không gặp được Vu Lăng Quỳ…

Câu trả lời của vấn đề này vô cùng đơn giản, muội không thích một Vu Lăng Quỳ tàn nhẫn và bạo ngược như vậy. Chỉ thế mà thôi. Vậy nên muội mới muốn tuyệt giao với nàng ta.

‘Thẳng thắn, bao dung, có hiểu biết’
, ít ra nàng ta cũng được xem như ‘có hiểu biết’. Điểm này lại đúng là thiếu sót lớn nhất của muội. Muội không thích đọc sách lại chưa từng rời khỏi Vân Mộng, không nên bỏ qua một người bạn như thế.


Tại sao Nhã Anh tỷ phải tìm đủ mọi cách để hợp tác bọn muội?


Tìm đủ mọi cách sao… Tỷ chỉ sợ muội hối hận thôi.


Muội sẽ không hối hận.

Lộ Thân kiên quyết nói.

Tới khi chỉ còn lại một mình, muội sẽ thấy hối hận.


Quả nhiên, Nhã Anh tỷ muốn đi cùng nàng ta ư?


Tỷ không có định ấy. Tỷ sẽ ở lại Vân Mộng, chết ở Vân Mộng.

Nhã Anh nói vậy mà không hề tỏ vẻ bi ai.

Vậy thì làm sao muội chỉ có một mình được? Sau này, muội muốn ở bên Nhã Anh tỷ.

Nghe Lộ Thân nói thế, Nhã Anh khẽ mỉm cười, rồi khuôn mặt lại lạnh lùng như trước. Trong lòng Lộ Thân lại có dự cảm không lành, sợ sẽ không còn được thất nụ cười của Nhã Anh nữa.

Nếu muội không muốn gặp Vu Lăng quân, một mình tỷ đi tiễn nàng cũng được, tiện thể đưa Tiểu Hưu về gặp muội. Nếu muội không nỡ thấy Vu Lăng quân ngược đãi Tiểu Hưu, vậy sau này hãy tốt với Tiểu Hưu một chút. Thế nhưng tỷ luôn nghĩ Tiểu Hưu nhất định không muốn ở lại. Lần này Vu Lăng quân thực sự quá đáng, rõ ràng đang ép Tiểu Hưu phản kháng lại mình. Nàng để Tiểu Hưu rơi vào tình cảnh khốn khó: Nếu rời bỏ nhân, là không trung thành; nếu phản kháng mệnh lệnh của chủ nhân, cố ý ở lại bên nàng, cũng là không trung thành. Tiểu Hưu đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, không biết em ấy sẽ lựa chọn thế nào.


Muội vẫn đi cùng với tỷ một chuyến thì hơn. Nếu Quỳ có thể cam đoan sau này sẽ đối tốt với Tiểu Hưu, muội thực ra cũng hy vọng quan hệ của tớ của bọn họ có thể tiếp tục duy trì, bằng không với hai người đều không có lợi.


Muội thế này thực sự là muốn tốt cho em ấy. Vậy tỷ chờ muội rửa mặt xong rồi cùng đi nhé.

Lộ Thân đồng ý lời đề nghị của Nhã Anh.
Hai thiếu nữ khoác áo tơi đội nón lá, đi về phía nơi ở của Vu Lăng Quỳ.
Bấy giờ mưa đã nhỏ đi, song mặt đất vô cùng lầy lội. Sắc trời không còn tối tăm như hôm qua, hẳn là mưa sắp tạnh. Nhưng sương mù vẫn tràn ngập hẻm núi, ngăn cản tầm mắt của hai người.
Sau khi đi qua gian chính, hai nàng lại đi về phía trước hơn trăm bước nữa.
Sau đó liền nghe thất tiếng gào khóc đến khàn giọng và chết lặng. Hai người không đoán được chủ nhân của âm thanh ấy, lại nghe được tên của Tiểu Hưu. Bấy giờ, Lộ Thân đã linh cảm được phía trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nàng cất bước đi qua mặt đất lầy lội, chạy về phía truyền ra âm thanh. Nước bùn bắn lên váy nàng, giống như vết máu bị gió thổi khô. Nhã Anh chạy phía sau, khi cảnh tượng vô cùng tàn khốc xuất hiện trước mắt, nàng ngã nhào xuống đất. Lộ Thân cũng không còn sức lực đâu mà bận tâm đến đường tỷ đang hoảng hốt sợ hãi, bởi vì nàng nhìn thấy Quỳ đang gào khóc trong nỗi tuyệt vọng.
Quỳ ngồi yên dưới tán cây, ôm Tiểu Hưu đã tắt thở vào lòng, khóc đến chết lặng.
Trên cổ Tiểu Hưu còn lưu lại vết siết màu đỏ tía.
Một cây đay được tết thành dây treo trên cành cây. Dây to bằng ngón cái, quấn hai vòng quanh cành cây rồi thắt nút. Dưới nút thắt ấy chừng hai thước lại có một nút thắt nữa, tạp thành hình thòng lọng. Nút thắt tạo thành thòng lọng cách mặt đất chừng thước năm tấc. Phía dưới dây thừng là một tảng đá màu nâu cao khoảng sáu tấc, rộng khoảng một thước, dài gần hai thước. Tảng đá có góc cạnh rất sắc, nhìn xa thậm chí còn khiên người ta tưởng lầm là một cục gạch bằng đất.
Theo những gì mình nhìn thấy, Lộ Thân cố gắng tưởng tượng ra sự việc đã xảy ra trước khi nàng tới đây: Có lẽ Tiểu Hưu đã tự tử mà chết. Đầu tiên nàng giẫm lên tảng đá, kiễng chân lên rồi buộc dây thừng lên cành cây, sau đó thắt đoạn dây thừng còn lại thành thòng lọng. Cuối cùng nàng đưa đầu vào thòng lọng, đá tảng đá đi để sợi dây thừng kết liệu tính mạng của mình. Sau khi Quỳ phát hiện ra thi thể Tiểu Hưu, bèn ôm lấy eo Tiểu Hưu rồi đỡ nàng ra khỏi thòng lọng, thế là có tình cảnh trước mắt Lộ Thân lúc này.

Quỳ, Tiểu Hưu…

Lộ Thân luống cuống hỏi, Quỳ không hề có phản ứng mà vẫn cứ khóc. Nàng đã mất giọng, đau thương cực độ. Nhã Anh co người phía sau Lộ Thân, hai tay chống trên mặt đất, cúi đầu, miệng thì thầm gì đó, Lộ Thân không thể nghe rõ.

Chúng ta đưa em ấy vào trong phòng đi, cứ ở đây mãi cũng không ổn chút nào.

Lộ Thân đề nghị, nhưng chẳng nhận được câu trả lời của Quỳ.

Quỳ! Xin ngươi tỉnh táo lại đi!

Nàng đứng bên lay lay vai Quỳ, thi thể Tiểu Hưu cũng lay động theo.

Tất cả đều là lỗi của ta. Ta tưởng rằng lần này em ấy cũng sẽ nghe lời ta, không ngờ kết quả lại như vậy.

Có lẽ vì mệnh lệnh tối qua của Quỳ nên Tiểu Hưu mới đi tìm cái chết. Quỳ cố ý muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tiểu Hưu, lệnh cho nàng ở lại Vân Mộng. Tiểu Hưu không muốn xa rời chủ nhân song không có cách nào khiến Quỳ thu hồi mệnh lệnh, cuối cùng đã chọn phương thức này để kháng nghị.
Như vậy mà nói, Quỳ đúng là đã đánh giá thấp quyết tâm của Tiểu Hưu.
Quỳ, ngươi nói gì vậy, giờ không phải lúc nói những câu thế này!


Lộ Thân, vậy tất cả xin nhờ vào ngươi.

Quỳ giao thi thể của Tiểu Hưu cho Lộ Thân, đứng dậy đi về phía sợi dây thừng kia.

Ngươi đang làm gì thế?


Lần này thực sự là ly biệt.

Quỳ chuyển tảng đá tới phía dưới sợi dây thừng rồi leo lên, hai tay cầm lấy dây thừng, nở một nụ cười cô tịch với Lộ Thân, nói như vậy. Lúc này trong mắt Quỳ đã không còn nước mắt, mà chỉ còn lại quyết tâm phải chết. Lộ Thân biết nàng định làm như vậy thật. nhưng hai tay còn ôm thi thể Tiểu Hưu, nhất thời không thể buông ra, bèn xin Nhã Anh giúp đỡ:

Nhã Anh tỷ. giúp muội ngăn nàng ta lại!

Nhã Anh chạy về phía Quỳ, tuy nhiên không hề ngẩng đầu lên mà vẫn chăm chú nhìn xuống đất. Nàng quỳ xuống trước mặt Quỳ, ôm lấy hai chân Quỳ.

Vu Lăng quân, xin đừng có suy nghĩ như vậy. Đã có quá nhiều người chết rồi.


Tiểu Quỳ, khi ta hỏi ngươi, ngươi muốn trở thành người thế nào, ngươi đã nói ngươi sẽ làm cho ta xem, dùng hành động để trả lời câu hỏi của ta cơ mà. Vậy mà lúc này ngươi đang làm gì thế? Không lẽ đáp án của ngươi thực ra là ‘Ta chỉ muốn làm một người chết mà thôi’ ư? Ngươi đã khiến ta cực kỳ thất vọng, xin đừng làm thêm chuyện khiến ta thất vọng nữa, vì ta vẫn đang theo dõi ngươi… Giờ khắc này hồn phách của Tiểu Hưu cũng đang dõi theo ngươi đó!


Ta chỉ muốn chết trước mặt em ấy, lẽ nào các ngươi không thể tác thành nguyện vọng này của ta?
Quỳ nói với giọng khản đặc,
Kể từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên ta có ý nghĩ thế này, lần đầu tiên ta nghĩ mình chết đi thì sẽ tốt hơn. Tiểu Hưu là do ta giết, không, nói đúng hơn, tất cả mọi người đều do ta giết. Lộ Thân, ta nói như vậy ngươi đã hài lòng chưa? Nhã Anh tỷ, cái chết của Giang Ly tỷ cũng là lỗi của ta. Vậy nên, vậy nên xin hãy buông ta ra, ta không có tư cách được các ngươi cứu rỗi.


Đó không phải lỗi của ngươi, Vu Lăng quân, ta không thể trách ngươi được. Huống chi, nguyện vọng của Giang Ly chỉ có thể giao cho ngươi.


Quả nhiên, Nhã Anh, tỷ biết tất cả.


Đúng thế, ta biết tất cả. Cho nên…

Nói tới đây, Nhã Anh nhắm hai mắt lại, run rẩy đứng dậy rồi dùng hết sức lực đẩy Quỳ ngã xuống đất. Tóc của Nhã Anh rủ xuống má Quỳ, còn đầu tóc Quỳ nhuốm đầy bùn đất. Thế rồi Nhã Anh mở mắt ra, nắm hai tay Quỳ đỡ nàng dậy, rồi lấy ống tay áo của mình để lau nước mắt trên mặt và nước bùn trên tóc Quỳ.

Vu Lăng quân, xin đừng phụ lòng…

Nhã Anh nói bên tai Quỳ, vì tiếng mưa rơi nên Lộ Thân không nghe rõ đoạn sau. Nhã Anh nói xong, Quỳ buồn bã gật đầu, dường như một lần nữa chấp nhận thế gian dơ bẩn, mông muội và tuyệt vọng này. Quỳ được Nhã Anh đỡ dậy, loạng choạng đi về phía Lộ Thân.
Bấy giờ Lộ Thân quá kinh ngạc với những lời khi nãy của Quỳ nên không biết phải đối mặt với Quỳ ra sao.
Nếu đúng như nàng vừa nói, nàng là hung thủ sát hại người thân của ta, ta có nên cứu nàng hay không - Lộ Thân ấp ủ nỗi hối hận trong lòng. Đương nhiên, nàng cũng biết mình không thể trơ mắt nhìn Quỳ chết trước mặt mình, cho dù Quỳ có làm chuyện không thể tha thứ ấy hay không.
Thế là Lộ Thân bèn ôm thi thể Tiểu Hưu, khó nhọc đi về phía nơi ở của Quỳ. Vì không đủ sức nên Lộ Thân đành để hai chân Tiểu Hưu kéo lê trên đất, vẽ ra một vết dài.
Quỳ cũng biết lời nói của mình đã khiến Lộ Thân sa vào hỗn loạn, bèn không nói gì nữa mà chầm chậm đi theo sau.
Nhã Anh thì đi bên cạnh Quỳ.
Sau khi vào trong phòng, Lộ Thân đặt thi thể Tiểu Hưu lên đất, cởi áo tơi rồi ngồi xuống bên cạnh. Nàng nhận thấy lưỡi của Tiểu Hưu thè ra khỏi răng, ngang bằng với môi. Dưới người có phân chảy ra làm bẩn y phục. Lộ Thân định tắm rửa cho thi thể của Tiểu Hưu, bèn cởi y phục Tiểu Hưu ra, lật người nàng lại, sau đó liền nhìn thấy từng vết roi dưới lớp y phục.
Vết roi chằng chịt khắp lưng, mông và đùi Tiểu Hưu, nhưng không có roi nào làm rách da.
Hiển nhiên, từ kỹ thuật quất roi thuần thục này cũng có thể đoán được, đây đều là kiệt tác của Quỳ.
Lộ Thân còn thấy những vết roi này chưa hết bầm, dường như đều là những vết thương mới từ ngày hôm qua. Mà thân thể của Tiểu Hưu cũng tỏa ra mùi thuốc, tựa hồ sau khi phạt Tiểu Hưu xong, Quỳ lại thoa thuốc trị thương cho nàng.

Quỳ, tối qua ngươi lại đánh Tiểu Hưu đúng không?




Lộ Thân giận dữ hỏi, nhưng Quỳ không trả lời.

Không lẽ chính ngươi đã bức tử em ấy? Bộ dạng đau đớn đến không muốn sống nữa khi nãy chỉ là diễn xuất của ngươi thôi ư?

Không có hồi đáp.

Sao lại nói tất cả mọi người đều do ngươi giết? Rốt cuộc ngươi đã làm gì? Mục đích của ngươi khi tới Vân Mộng trạch là gì? Gia tộc của ta và ngươi từng có ân oán gì, sao phải phá hủy cuộc sống thường ngày của ta - Không, ngươi đã phá hủy thế giới sinh hoạt của ta…

Đối mặt với Quỳ im lặng không đáp, Lộ Thân không thể dập tắt lửa giận trong lòng mình. Nàng nhặt con dao sách Quỳ để trên bàn hôm qua lên, đứng dậy đi về phía Quỳ. Nàng không có ý định làm Quỳ bị thương, chỉ hy vọng thứ
binh khí
nhỏ nhoi này có thể khiến Quỳ mở miệng. Đúng lúc này, bên tai nàng lại có tiếng kêu:

Đừng tới đây!

Ban đầu Lộ Thân tưởng đó là tiếng kêu của Quỳ. Nhưng Quỳ trước mắt nàng không hề nhúc nhích, môi vẫn mím chặt. Nàng đưa mắt nhìn về phía Nhã Anh ngồi bên Quỳ. Chỉ thấy Nhã Anh nhắm chặt mắt, mặt cúi gằm, hai tay đỡ hai bên trán, khản giọng hét lên:

Lộ Thân, đặt nó xuống!


Nhã Anh tỷ, muội…


Đừng làm chuyện không thể cứu vãn!

Giọng của Nhã Anh đã trở nên nghẹn ngào. Lộ Thân chưa từng thấy đường tỷ giận dữ như vậy, nên cũng hiểu được độ nghiêm trọng của sự việc, nàng ngoan ngoãn đặt con dao về chỗ cũ, rồi lại ngồi xuống.

Cũng phải nói, mấy hôm trước ta còn trêu chọc đùa giỡn với Tiểu Quỳ, giờ ngẫm lại đúng là khó mà tin nổi. Vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Đây là lần đầu tiên ta kết bạn từ khi sinh ra tới nay, ta thực sự rất vui vẻ, thậm chí tưởng rằng có thể cùng Tiểu Quỳ làm rất nhiều chuyện mà trước đây chưa từng mơ tới, đi đến rất nhiều nơi chưa từng biết tới. Ta những tưởng cuộc đời mình sẽ vì Quỳ mà thay đổi, những tưởng nhờ Quỳ mà thế giới sẽ rộng mở với ta. Tuy nhiên giờ đây, những suy nghĩ ấy không chỉ bị chứng minh là rất nực cười, mà còn bị chứng minh là đáng xấu hổ. Tất cả đều là lỗi của ngươi, đều là tại ngươi, Vu Lăng Quỳ, nếu không gặp ngươi thì tốt biết bao, nếu ngươi không tới Vân Mộng thì tốt biết bao, nếu ngay từ đầu ngươi đã không tồn tại trên thế gian, chưa từng được sinh ra thì tốt biết bao, vậy thì sẽ không có người gặp phải bất hạnh.


Ta cũng nghĩ vậy. ‘Biết ta như thế, đừng sinh ra đời’
.

Quỳ tự giễu, lại mỉm cười mỉa mai.

‘Biết ta như thế, đừng sinh ra đời’
.

Nhã Anh lặp lại câu nói của Quỳ. Lộ Thân không biết đây là một câu trong Kinh Thi,
nhưng nàng qủa thực có thể cảm nhận được tâm tình trong câu đó. Lâu nay, Lộ Thân luôn căm ghét sự tồn tại của bản thân trên đời, mỗi khi phụ thân so sánh nàng với các tỷ tỷ, nàng luôn cảm thấy: Chi bằng mình không được sinh ra. Giờ thì nàng đã hiểu rồi, dù bàn đến việc căm ghét bản thân, nàng cũng còn kém xa Quỳ đang ở trước mặt.
Dù sao, khi nãy Lộ Thân cũng thấy, Quỳ thực sự muốn chết.
Rốt cuộc lúc nãy Nhã Anh tỷ đã nói gì với Quỳ? Lộ Thân muốn biết, nhưng không hề hỏi. Nàng vẫn để ý những câu mà Quỳ nói lúc trước hơn.

Lộ Thân, muội đi báo một tiếng với thúc phụ chuyện của Tiểu Hưu. Tỷ mong chúng ta có thể cho Vu Lăng quân một chiếc quan tài. Nếu Vu Lăng quân không muốn đưa di thể của Tiểu Hưu về chôn cất ở Trường An, chúng ta có thể an táng Tiểu Hưu ở Vân Mộng.


Như vậy cũng tốt.
Quỳ thở dài, dời bước đến bên cạnh Tiểu Hưu, ngồi xuống bên Lộ Thân,
Xin lỗi, nếu ta có thể phát hiện sớm hơn một chút…


Vậy Vu Lăng quân, bởi cái chết của Tiểu Hưu, ngươi cũng đã hiểu toàn bộ chân tướng của sự việc kia rồi chứ?

Nhã Anh hỏi.

Đúng, ta cũng biết hết rồi.


Ta muốn trò chuyện với ngươi một lúc. Về chuyện tội lỗi và trừng phạt, về ước định của ta và Giang Ly, về Vu nữ, về cái chết và thần linh. Nếu ngươi không ngại, ta cũng muốn nghe thử suy nghĩ của ngươi. Ta tưởng người đầu tiên bị chết sẽ là ta, nhưng kết quả hiện tại nằm ngoài dự đoán của ta. Ký Y tỷ, cô cô, Bạch tiên sinh, Giang Ly, kể cả Tiểu Hưu, bọn họ đều là những người nên được sống tiếp, còn ta thì không biết vì sao lại sống đến ngày hôm nay. Ta nghĩ, e rằng ban đầu là vì không muốn Ký Y tỷ đau khổ, sau đó là vì Giang Ly, cuối cùng sinh ra tình ý, nên mãi mà không thể hạ quyết tâm. Lộ Thân, nói thế này có lẽ muội sẽ tức giận, nhưng có mấy lời tỷ không muốn để muội nghe được, mong muội có thể tránh đi một chút.


Muội hiểu.

Lộ Thân nói rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng, trong lòng lại dâng lên niềm chua xót.

Tỷ sẽ nói nhanh thôi, muội đi mau về mau nhé.


Ta nghĩ cũng nên cho Lộ Thân biết…

Quỳ nói như vậy, song Nhã Anh lại lắc đầu.

Chuyện Lộ Thân nên biết, ta sẽ đích thân nói với con bé, vì một lần ta không thể ứng đối nhiều người nghe như vậy. Hơn nữa ta cũng sợ Lộ Thân ở đây, Vu Lăng quân không thể nói ra suy nghĩ thật của bản thân. Con người ngươi quá hiền lành, lại quá ngốc nghếch, thật ra chưa bao giờ muốn làm tổn thương ai, nhưng cuối cùng đều không được như mong muốn.

Khi giọng nói của Nhã Anh vang vọng trong phòng, Lộ Thân đã bước vào trong màn mưa. Nàng không thể hiểu được đường tỷ, trong mắt nàng, Quỳ tàn độc và khôn khéo, thực sự không thể coi là hiền lành, ngốc nghếch.
Tại sao cả thế giới đều đứng về phía Quỳ? Tại sao cô cũng thế, Giang Ly tỷ cũng thế, Nhã Anh tỷ cũng thế, đều tin tưởng con người không đáng tin này? Tại sao mình thì không được? Lộ Thân vừa bước ra ngoài chừng mười mấy bước thì đã bị đủ loại suy nghĩ u ám đánh gục.
Nàng buộc bản thân phải tin rằng, Quỳ mới là hung phạm ẩn náu sau toàn bộ tấn bi kịch này.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lễ tế mùa xuân.