Phần IV - Chương 2
-
Mùa Hoa Dẻ
- Vân Linh
- 1102 chữ
- 2020-05-09 01:54:13
Số từ: 1097
Nguồn: downloadsach.com
Chiều nào cũng như chiều nào, đứng trên lô cốt ở một góc đồi cao mà nhìn xuống toàn bộ sân chơi khu an dưỡng, nom chẳng khác gì những ngày hội thể dục thể thao. Các sân bóng chuyền, bóng rổ sôi động và thu hút khá đông khán giả. Các môn xà đơn, xà kép, nhảy cao, nhảy dài hoạt động như các guồng máy tự động, các cô gái còn thêm môn nhảy dây, đủ các trò chơi nam nữ. Ấy là chưa tính đến những người thích bơi lội đem nhau ra bờ sông Bạch Đằng. Cũng có những người muốn cùng nhau đi bách bộ, hiểu nhau bằng một vài tâm sự. Tất cả đang gội nắng chiều và tắm gió biển…
Hiền hiện đang có mặt ở một đám nhảy dây. Cô đang ở trong vòng dây quay tít, hệt như một con chim vành khuyên lộn trong cái chuồng hình bầu dục. Khi sợi dây quay tít nhất, chân Hiền không còn tiếp đất, cũng là lúc Liêu đứng ngoài thích chí thốt lên khen:
- Hay quá! Đẹp lắm!
Nghe lọt tiếng Liêu, mặc cho dây quất vào chân, vào cổ, Hiền đứng phắt lại. Cô đưa tay gạt vội mồ hôi trán, niềm nở tươi cười với Liêu.
- Anh Liêu! Anh tới đây đã lâu chưa?
- Cứ nhẩy tiếp đi Hiền, trông đẹp mắt lắm!
Hiền lắc đầu:
- Phải giữ lời hứa chứ.
Các cô gái chung quanh lên tiếng ngay:
- Thôi, xin mời bạn Hiền ra ngoài mà nói chuyện để chị em còn tiếp tục nhảy! Nào, đến lượt ai nào? – Vòng dây bắt đầu quay tít như những guồng tơ.
Hiền và Liêu đã bên nhau về câu lạc bộ. Hiền vừa đi vừa rút mùi soa lau mặt, xong lau đến đôi cánh tay trần mũm mĩm trắng trẻo, mồ hôi đã dán vạt áo mỏng vào da làm nổi lên thân hình đầy đặn, khỏe mạnh.
Liêu cắp nách một cặp vợt bóng bàn. Tay khác tung tung quả bóng bàn. Anh hỏi Hiền:
-Trông Hiền khỏe thế, sắp ra đơn vị chưa đây?
- Vừa rồi tôi đã có ý kiến xin ra. Song chị em trong tổ bình là chưa được, phải tháng sau. Cứ phải cố làm ra bộ khỏe mà xin ra, ở đây lâu sốt ruột lắm.
- Tôi cũng cảm thấy thế, nghỉ ngơi lâu sợ bị lạc hậu. Nhưng nếu mà người chưa được khỏe thì cũng không nên.
- Tôi nhớ công tác nghệ thuật quá! Có lẽ suốt đời tôi sẽ sống chết với nghề múa.
- Có lẽ Hiền mê múa cũng như tôi nghiện rau muống chẻ.
Hiền huých nhẹ khuỷu tay sang Liêu, cả hai cùng cười. Nắng chiều đẩy bóng hai người so le lẽo đẽo đi theo họ như để nghe lỏm chuyện vui. Họ đến chỗ chơi bóng bàn ở câu lạc bộ. Mấy bàn bóng đều đầy ắp người, nhờ có Hiền là gái nên các ông anh cũng nể, nhường cho cô và Liêu chơi vài hiệp.
Sau mấy phút khởi động, ăn ý, Liêu bắt đầu ném bóng.
Liêu vẫn quen chơi với phong thái đàng hoàng chững chạc, nhất là chơi với nữ giới, đường bóng của anh tỏ ra rất hiền, bóng đi dài… Ngược lại, Hiền rất nhanh nhẹn, di chuyển sinh động và chuyên chơi bóng ngắn, bỏ nhỏ nhiều quả rất hiểm.
Trận đấu giữa Hiền và Liêu bỗng trở nên hấp dẫn đối với khán giả chung quanh.
Hiệp đầu Liêu thua.
Khán giả đã tỏ ra khuyến khích Hiền, động viên Hiền khá rôm rả. Cũng có người nghĩ bụng:
Chẳng qua thằng cha ấy
nịnh đầm
thả đấy thôi. Đường bóng nó đi đẹp lắm!
.
Sang hiệp hai, Liêu thay đường bóng.
Hiền hoàn toàn bị động, chống đỡ với đường bóng của Liêu thật quá vất vả. Anh không còn đánh bóng dài như hiệp một nữa. Quả bóng nào qua lưới sang bàn Hiền cũng xoáy, có lắm quả xoáy trệch hẳn cả hướng đón… Rồi vào lúc bất ngờ nhất, Liêu
tiu
những quả
cháy bàn
.
Hiệp hai, Hiền thua.
Đang chơi vào hiệp ba, Hiền dừng hẳn lại, chẳng để ý đến những giọt mồ hôi trán, đôi mắt bồ câu nhìn thẳng vào Liêu:
- Anh chơi bóng bàn lâu chưa?
- Tôi biết chơi năm lên chín, lên mười.
- Hồi còn là học sinh tiểu học?
Liêu cười:
- Tôi chưa hề biết sân nhà trường nhám hay trơn. Toàn là chữ học mót. Chơi bóng cũng học mót, vào cái thời sống cù bất cù bơ ở thành Huế, chuyên đi nhặt bóng thuê cho người lớn.
Hiền chống ra-két.
- Hình như thể thao, môn gì anh cũng có thể giỏi.
Liêu lắc đầu:
- Môn gì cũng biết thì đúng hơn. Tôi như con ngan ấy, bơi cũng bơi được, đi bộ cũng đi được, lặn cũng lặn được, bay cũng bay được, song chẳng có môn nào giỏi cả.
Mọi người chung quanh cũng phải phá lên cười vì câu trả lời rất hóm của Liêu.
- Cũng ít người biết chơi nhiều môn như anh nói.
Bên ngoài có người lên tiếng:
- Đề nghị chơi nốt cho hết
xéc
để anh em khác chơi.
- Cần trò chuyện, xin mời ra ngoài!
Liêu và Hiền sực nhớ, xin lỗi mọi người, không quên cảm ơn và cũng thôi chơi bóng bàn. Họ vừa ra khỏi bàn bóng vừa cầm ra-két quạt quạt vào ngực. Hai người lại ra ngồi ở chỗ cũ, ngọn đồi phía sau doanh trại. Ở đây gió nồm từ biển thổi vào không bị khuất.
Hai người đã ngồi xuống bên nhau, lặng im, như cố tình tận hưởng ngọn gió mát lành quạt vào lồng ngực.
Liêu liếc mắt sang Hiền. Đôi mắt bồ câu đang dán vào khung trời cao rộng, khi như rõi theo một cánh chim chiều lạc đàn, khi như đăm đắm nhìn về một vì sao mới lóe sáng… Đôi mắt thật mơ mộng.
Mãi lâu sau Hiền mới quay sang Liêu:
- Tối thứ bảy, được phép ra khỏi doanh trại, ta đi xem anh Liêu nhé!
- Xi-nê hay văn công?
Hiền khẽ lắc đầu.
- Không phải màn bạc và cũng chẳng phải sân khấu. Ta ra sông, xem trăng lên. Tối thứ bảy đúng tuần trăng. Có gì đẹp bằng lúc trăng lên hở anh!