Chương 116: Người không quan trọng
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1656 chữ
- 2022-02-04 08:25:31
Anh giúp cô ta hay là giúp em?
Bệnh công chúa không thể hãm lại trong chốc lát, Lục Thi Nhã nhìn vị công chúa này chỉ biế8t lắc đầu, hết cách cứu rồi.
Nếu đã chỉ là một hiểu lầm thì làm rõ là được rồi, tôi không làm phiền hai vị nữa, hai vị...3
%(_)_(%(%^!
Mặt của Hách Tư Minh đen sì như than, anh ta lập tức ngoắc tay gọi người đem Diệp Thiến - đang cười như kẻ điên lôi ra ngoài.
Anh ta đứng im tại chỗ, vẻ mặt không ngừng biến đổi nhìn Lục Thi Nhã chật vật trên mặt đất, trong lòng mọi loại cảm xúc khi còn là một cậu trai mới lớn không ngừng ào ạt dâng lên, giận dữ, khó chịu, yêu mến, lưu luyến... Sau đó, hành động đi nhanh hơn suy nghĩ, lúc anh ta nhận thức được thì đã phủ áo khoác mình lên vai Lục Thi Nhã.
May 6mà Nhan Thần Phi vẫn chưa xuất hiện, nếu không... có ngàn cái miệng cũng không biện hộ được.
Số đen chính là như vậy, tham5 sự một buổi tiệc cũng gặp phải người quen cũ, mấu chốt là còn đụng phải hai người bọn họ, ra cửa cũng không thuận lợi.
Tôi nói này bạn học Tiểu Minh, anh có thể khiến cô ta bớt lại được không? Dù sao tình huống lúc này cũng không thích hợp, làm căng cũng chẳng tốt cho ai cả, hay là chúng ta ra chỗ khác nói chuyện?
Âm thanh róc rách quyến luyến đôi tai.
Lục Thi Nhã quay đầu nhìn cô gái, cố nặn ra được một nụ cười.
Cảm ơn, tôi có thể tự giải quyết được, chúc hai người một tối vui vẻ.
Cô thì có cái quái gì để kiêu ngạo! Cuối cùng chẳng phải cô vẫn bị Nhan Thần Phi đá đó thôi!
Diệp Thiến mặc kệ9 bọn họ đang ở trong tình huống nào, phát điên mà đâm chọc khiêu khích.
Lục Thi Nhã quay đầu nhìn xung quanh.
Chẳng phải là anh chán ghét bị người khác đụng chạm sao? Bây giờ là thế nào đây?
Cơn tức lại bùng lên.
Lục Thi Nhã dời mắt sang cô gái đứng cạnh anh, vừa nhìn liền ngẩn người.
Buồn cười là, cô còn chưa chạm tay vào cửa thì cánh cửa đã được nhân viên phục vụ mở ra từ phía ngoài.
Một đôi nam nữ sáng ngời ngời đứng ngay ở cửa, hoàn toàn đối lập với Lục Thi Nhã lúc này.
Ông trời đang muốn chơi đùa cô đến chết đúng không?
Mà Lục Thi Nhã lúc này không chỉ còn buồn bực nữa rồi, lửa giận trong lòng cô đã hoàn toán bùng cháy.
Tạo nghiệt gì đây, cô tốn công chuẩn bị tỉ mỉ cả một buổi chiều, tính toán suốt hai ngày mà kết quả thành như thế này?
Phát điên mất thôi!
Đau thật!
Cô cố nén cảm giác đau đớn xuống đứng dậy, sau đó mạnh mẽ kéo áo khoác trên vai xuống, nhét trả lại cho chủ nhân của nó.
Cảm ơn anh Hách Tư Minh, lễ phục của tôi vẫn lành lặn, không cần phải che chắn, xem ra tôi không phù hợp với nơi này rồi, xin phép đi trước.
Lục Thi Nhã cúi đầu nhìn đôi giày cao gót của mình, cô thực sự rất hối hận vì đã đi đôi giày này, bây giờ muốn chạy cũng chạy không nổi.
Chị Hạng Khiết giúp em một việc, chị mau dìu em ra ngoài được không?
Hạng Khiết ngạc nhiên nhìn Lục Thi Nhã ướt sũng cả người, lập tức gật đầu đồng ý.
Ha ha ha, lửa giận trong lòng Lục Thi Nhã lập tức tắt ngúm, thậm chí còn có một cảm giác đau khổ khó nói thành lời dần dâng lên.
Quen à?
Tiếng nói dễ nghe như tiếng nước chảy.
() Giám đốc sản xuất hay còn gọi là Giám chế giám sát các khía cạnh vật chất (không phải khía cạnh sáng tạo) của việc sản xuất, bao gồm nhân sự, công nghệ, ngân sách và lịch trình.
Ngất mất, cô chỉ muốn ngất luôn cho xong, chuyện quái quỷ gì đây?
Lục Thi Nhã đỡ trán nhìn Hạng Khiết đã dừng lại, sau đó quay đầu nhìn cánh cửa đã gần trong gang tấc liền giật nhẹ cánh tay mình khỏi tay Hạng Khiết, cười với Hạng Khiết rồi mạnh mẽ bước tiếp về phía trước.
Lục Thi Nhã dứt khoát bỏ qua Diệp Thiến mà nói chuyện trực tiếp với Hách Tư Minh, nhìn bộ dạng trưởng thành của Hách Tư Minh chắc anh ta sẽ không để Diệp đại tiểu thư làm xằng làm bậy.
Diệp Thiến nghe vậy lập tức nổi điên, cô ta vọt lên đẩy mạnh Lục Thi Nhã.
Đến lúc này Lục Thi Nhã cũng không bĩnh tĩnh nổi nữa, hôm nay cô đi giày cao gót nên không đứng vững phải lùi lại mấy bước, chẳng may đụng phải nhân viên phục vụ đang đi lại phía sau, rồi ngã đập mông xuống đất. Một khay rượu xối thẳng xuống người cô như thác khiến cả người cô ướt sũng như chuột lội nước.
Bác sĩ Lục?
Hạng Khiết đứng phía sau hô lên.
Lục Thi Nhã chỉ phất tay với cô ấy chứ không quay đầu lại, chân cũng không dừng bước, chỉ còn hai bước nữa thôi, cố lên, cô sắp được giải thoát rồi.
Trong lòng Lục Thi Nhã biết mình đã ngu ngốc đến mất sạch mặt mũi nhưng mặt ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh cười nói.
Nhan Thần Phi không nhìn cô, nhưng cô gái kia lại dịu dàng cười, hỏi cô.
Có cần giúp không?
Cảm giác duy nhất của Lục Thi Nhã lúc này là có một con dao vô cùng sắc bén đang cắm thẳng vào trái tim cô, đau đớn tê dại đến mức trái tim cô không còn bất cứ cảm giác gì, nhưng hết lần này đến lần khác cô vẫn muốn bật cười.
Cô nhếch miệng nở một nụ cười ngông cuồng cao ngạo và ngẩng cao đầu, có thể chảy máu chảy mồ hôi chứ nhất quyết không được chảy nước mắt, cô nhất quyết phải rời đi một cách ngạo nghễ.
Xin chào phó tổng Nhan.
Cuối cùng Lục Thi Nhã cũng tìm được một tia lý trí, cô trầm giọng nói xong, hoàn toàn xem nhẹ sự quan tâm của anh ta. Cô cũng không đợi câu trả lời mà đạp giày cao gót khập khiễng đi về phía cửa.
Đi chưa được mấy bước đã đụng phải Hạng Khiết và Hà Dĩnh, Lục Thi Nhã bèn ngoái đầu nhìn lại, thấy Hách Tư Minh đang đi về phía bên này.
Mẹ nó, lại tính chơi nhau à?
Một giọng nữ có công dụng chữa lành vết thương, Lục Thi Nhã nghĩ, nếu như cô là một người yêu thích thanh âm nhất định sẽ yêu chết giọng nói này.
Lúc Lục Thi Nhã còn đang thất thần, Nhan Thần Phi chỉ đơn giản ngẩng lên nhìn cô gái bên cạnh mình, mặt không đổi sắc nói.
Người không quan trọng thôi.
Người đàn ông trước mắt cô là ai?
Không phải Nhan Thần Phi chẳng lẽ là quỷ!
Lục Thi Nhã quan sát anh từ đầu tới chân, cuối cùng ánh mắt của cô rơi vào cánh tay mảnh khảnh nhỏ nhắn đang khoác lên tay Nhan Thần Phi.
Lục Thi Nhã ngỡ rằng có người thì Hách Tư Minh sẽ biết điều không đuổi theo nữa, ai ngờ anh ta lại gọi tên Hạng Khiết.
Hạng Khiết quay lại, sững sờ vài giây rồi lên tiếng chào hỏi.
Giám chế Hách.
Cô gái kia đẹp đến nỗi không gì có thể sánh được, khí chất đặc biệt vừa nhìn đã biết không phải là một cô gái bình thường.
Rất ít khi Lục Thi Nhã cảm thấy tự ti về bản thân, nhưng lúc này nhìn lại bản thân, so sánh cùng với cô gái nọ, cô gái kia không có bất cứ khuyết điểm nào để chê, càng thêm xứng đáng đứng cạnh Nhan Thần Phi.
Mà Nhan Thần Phi dường như cũng cùng lúc chú ý tới cô, anh nheo mắt lại, không hề có chút ngạc nhiên nào mà chỉ mơ hồ tỏ vẻ không vui.
Cô tức giận trừng mắt, ngẩng đầu lên thấy Diệp Thiến đã bị kéo đi, chỉ còn một người đứng bên cạnh cô lúc này, Lục Thi Nhã chán nản nhìn anh ta.
Tại sao đã bao nhiêu năm như vậy rồi, hễ cứ gặp con người này là chắc chắn không có chuyện tốt.
Lúc Lục Thi Nhã chống người dậy thì phát hiện bàn tay đau nhói, nhìn lại thì tay cô đã bị cứa trầy da, nửa bàn tay thấm máu.
Cơn giận của Lục Thi Nhã giống như bị một chậu nước lạnh dội thẳng xuống, đến khói cũng chẳng còn.
Nhan Thần Phi, anh được lắm! Lời này mà anh cũng dám nói, Lục Thi Nhã nhìn chằm chằm vào anh.
Mặt người đàn ông lạnh như băng, không biến sắc nhưng lại đủ để khiến lòng người chua xót đến trào nước mắt.
Lục Thi Nhã nhìn xung quanh một vòng, Hách Tư Minh ngây người đứng bất động tại chỗ, còn tên đàn ông xấu xa đứng cách cô trong gang tấc vẫn giữ vẻ lạnh lùng như trước.
Xem ra hôm nay cô ra cửa không xem ngày thật rồi, đáng lẽ cô không nên tới đây.
Lục Thi Nhã nhấc váy tiếp tục đi về phía trước, đằng sau cô có vô số ánh sáng nhưng cô chẳng có nửa phần lưu luyến.
Hành lang dài vô tận như là vực sâu không ánh sáng.
Không ngờ Lục Thi Nhã làm bằng sắt như này mà cũng có lúc không chịu nổi một đòn.
Đến khúc quanh, lúc cô kiệt sức muốn ngã xuống thì đột nhiên có người đúng lúc đỡ lấy cô.
Thân thể cô cứng ngắc nhưng vẫn cố gắng mở mắt ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.