Chương 13


Dịch giả: Trương Đắc Vỵ
NXB Văn Học
Ta sẽ tìm một con đường ngắn hơn.[40]
• PARNELL
[40]
Một cảnh chết chóc trong đêm
của Thomas Parnell, nhà thơ Ireland, 1679 - 1718.
Lộ trình của Mắt Chim Ưng trải dài trên những dải cát bằng có điểm những thung lũng và gò đất nổi mà hồi sáng tên Magua bại trận đã dẫn các bạn của bác đi qua. Lúc bấy giờ mặt trời đã chếch bóng xuống những rặng núi xa xa, đoàn người lại đi trong rừng sâu nên cái nóng không còn gay gắt nữa. Nhờ đó, họ giữ được nhịp đi đều đặn và trước lúc mặt trời lặn khá lâu, họ đã vượt qua một chặng đường dài đầy gian khổ.
Thay chân Magua làm nhiệm vụ dẫn đường, dường như người trinh sát, bằng bản năng, dựa vào những dấu hiệu riêng mà đi, hãn hữu mới chậm bước và không hề phải dừng lại để bàn bạc. Bác chỉ cần liếc nhìn đám rêu mọc trên cây, đôi khi ngước mắt về phía mặt trời sắp lặn, hoặc thoáng nhìn dòng nước của những con suối chảy dưới chân để định hướng và giải quyết những trắc trở dọc đường. Rừng núi bắt đầu đổi sắc; màu xanh rực rỡ trên những vòm cây đã chuyển sẫm, báo hiệu một ngày sắp qua.
Trong lúc hai chị em Cora còn mải ngắm nhìn qua đám cây vầng hào quang chói lọi bao quanh mặt trời đang tỏa những tia đỏ rực hoặc vẽ thành một đường viền vàng chóe quanh đám mây dày lơ lửng trên những ngọn núi phía Tây, Mắt Chim Ưng bỗng quay lại, chỉ trên bầu trời lộng lẫy nói:

Đó là dấu hiệu báo cho con người phải tìm nơi ăn chốn nghỉ. Con người khôn ngoan phải hiểu những dấu hiệu của tạo hóa và biết nhìn những con chim trên trời và những con vật dưới đất để rút ra những bài học. Tuy nhiên đêm nay chúng ta không nghỉ lâu vì trăng lên sẽ phải dậy đi tiếp. Tôi nhớ đã từng đánh nhau với bọn Maqua ở quanh đây. Đó cũng là trận chiến đấu đầu tiên tôi đã làm cho con người phải đổ máu. Chúng tôi đã xây tại đây một công sự để ngăn không cho lũ khốn kiếp khát máu lột da đầu. Nếu tôi không nhầm, nơi đó cách đây không xa, ở bên trái chúng ta.

Rồi chẳng cần chờ ai có ý kiến, người thợ săn hăm hở chui vào một lùm cây hạt dẻ non, gạt sang hai bên những cành cây sum suê che gần kín mặt đất, như một người hy vọng sắp tìm thấy một vật gì quen thuộc. Trí nhớ của bác quả không nhầm. Sau khi đi được vài trăm bước trong đám bụi rậm gai góc, bác tới một bãi trống thoáng đãng ở giữa nổi lên một gò đất lè tè cỏ mọc xanh um, bên trên có một chiếc lô cốt đổ nát. Công sự thô sơ hoang tàn này là trong những công trình được dựng lên để đối phó với một tình huống nhất thời; nó bị người ta bỏ lại đây một khi nguy biến đã qua, và bây giờ nó nằm xiêu vẹo giữa cảnh núi rừng cô tịch, không ai ngó ngàng và hầu như bị lãng quên, cũng như người ta đã quên cả trường hợp đã dụng nó lên. Suốt dải đất hoang vu bao la nằm giữa những vùng do hai bên chiếm đóng, thường có những công sự như vậy đánh dấu sự có mặt và những cuộc xung đột giữa con người; những công sự đổ nát gắn liền với những sự kiện của lịch sử thuộc địa và rất phù hợp với cảnh vật âm u xung quanh. Mái bằng vỏ cây đã sụp từ lâu và hòa lẫn vào đất bụi, nhưng những cây thông kếch xù, được ghép vội vã vào nhau, vẫn giữ nguyên vị trí cũ; tuy nhiên một góc đã bị lún, và cả khối hình thô sơ còn lại chỉ lăm le muốn đổ. Trong lúc Heyward và các bạn anh còn do dự không dám lại gần một công trình kiến trúc ọp ẹp như vậy thì Mắt Chim Ưng và hai người Anh điêng đã đi thẳng vào trong, không những không chút sợ hãi mà còn có vẻ thích thú lắm. Mắt Chim Ưng chăm chú quan sát cả trong lẫn ngoài, và những kỷ niệm xưa lần lần hiện lên trong ký ức. Trong khi đó, với niềm kiêu hãnh của kẻ chiến thắng, Chingachgook kể lại vắn tắt bằng tiếng Delaware cho con trai mình cuộc giao tranh mà chính bác đã dự thuở trẻ tại địa điểm hẻo lánh này. Giọng nói buồn buồn xen lẫn vẻ đắc thắng trở nên êm dịu thánh thót.
Hai chị em Cora đã xuống ngựa, sửa soạn hưởng những phút nghỉ ngơi trong không khí mát mẻ ban chiều và sự yên tĩnh, nghĩ rằng không còn ai xâm phạm nơi này, họa chăng có bầy thú rừng. Duncan cảnh giác hơn, thấy người trinh sát đã kết thúc cuộc kiểm tra ngắn ngủi, anh hỏi:

Này ông bạn quý! Sao ta không kiếm một nơi nghỉ chân nào kín đáo hơn, ít người biết và lui tới hơn nơi đây?


Không mấy ai biết ở đây có xây cái lô cốt này đâu,
người trinh sát chậm rãi đáp, vẻ mặt trầm ngâm,
chả mấy khi người ta viết sách kể lại cuộc giao chiến đã xảy ra giữa những người Mohican và Mohawk. Khi đó tôi còn ít tuổi, và tôi đi với người Delaware vì thấy họ là giống người bị đối xử tệ bạc và bất công. Ròng rã bốn mươi ngày đêm, lũ quỷ sứ vây hãm công sự bằng gỗ này, chỉ mong sao uống máu chúng tôi. Chính tôi đã có ý kiến và tham gia dựng nó lên vì anh biết đấy, tôi không phải là người dân Anh điêng mà là người da trắng chính cống. Những người Delaware cùng làm và nhờ nó, chúng tôi có mười người mà chống cự được với hai chục tên địch. Khi quân số bên tôi xấp xỉ ngang bằng, chúng tôi lao ra khỏi lô cốt, xông tới lũ chó, và không một tên nào về được làng bản để kể lại số phận của bọn chúng. Phải phải, khi đó tôi còn trẻ và chưa hề thấy cảnh máu chảy đầu rơi; và tôi không thể quan niệm được rằng những người cũng biết suy nghĩ như tôi phải phơi thây ra đất cho thú dữ xâu xé hoặc bị gió mưa vùi dập. Cho nên tự tay tôi đã chôn cất những xác chết ngay dưới cái gò mà các bạn đang ngồi. Kể ra chỗ nghỉ đó cũng tốt chán, tuy rằng nó do xương cốt của người ta tạo nên.

Đang ngồi trên nấm đất xanh rờn, Heyward và hai cô gái đứng phắt dậy. Mặc dù đã nếm trải những giờ phút khủng khiếp vừa qua, hai chị em Cora cũng không kiềm chế nổi cảm giác ghê tởm khi thấy mình đang ở ngay trên mộ chôn lũ người Mohawk. Ánh sáng mờ ảo ban chiều, mảng bụi rậm tối om, những cây thông vươn thẳng lên nền trời mây và cảnh vật vắng lặng như tờ của rừng thẳm, tất cả tôn thêm cảm giác rùng rợn.

Chúng đi xa rồi và không làm hại ai nữa đâu.
Mắt Chim Ưng khoát tay ra hiệu, mỉm cười buồn bã trước vẻ hốt hoảng của chị em Cora,
Chúng sẽ không bao giờ thốt ra tiếng hò xung trận hoặc vung lưỡi rìu lên được nữa. Và trong những người đã giúp chúng nằm xuống đây, chỉ còn lại bác Chingachgook và tôi. Những anh em bà con của người Mohican này cũng đã khuất cả rồi, và trước mắt các bạn là tất cả những gì còn lại của giống nòi bác ta.

Vô tình, Heyward và các bạn đưa mắt về phía hai người Anh điêng, lòng đầy thương cảm cho số phận hẩm hiu của họ. Thân hình rám đen của hai cha con nổi lên trong bóng tối của lô cốt, người con trai say sưa nghe cha kể về những chiến công đã mang lại nhiều vinh dự cho những người mà lòng can đảm và đức tính đã khiến anh phải khâm phục.

Tôi vẫn tưởng rằng người Delaware là một dân tộc chuộng hòa bình,
Duncan nói,
và không bao giờ tự ý gây ra chuyện binh đao, phó thác việc bảo vệ đất đai cho những người Mohawk mà các bác đã chém giết.


Cái đó đúng một phần; tuy nhiên, xét đến cùng thì đó là một điều dối trá thâm độc. Ngày trước bọn Hà Lan quỷ quyệt nặn ra một hiệp ước như vậy; chúng mưu mô tước vũ khí của những người thổ dân có quyền chính đáng nhất trên những đất đai, ở đó họ đã xây dựng cơ nghiệp. Tuy những người Mohican là một bộ phận của dân tộc này nhưng trong khi thương lượng với người Anh, họ không bao giờ chấp nhận một thỏa thuận ngu xuẩn mà, trái lại, vẫn giữ được bản lĩnh riêng; người Delaware cũng làm như vậy khi đã nhận ra sự dại dột của mình. Trước mắt anh là viên thủ lĩnh của dòng giống tù trưởng Mohican vĩ đại. Thuở trước, tổ tiên bác ta có thể săn hươu nai trên những dải đất rộng hơn cả lãnh thổ của chúa đất xứ Anbani mà không phải bước qua sông núi thuộc địa phận của người khác. Nhưng nay, kẻ nối nghiệp của họ có còn gì đâu! Nhờ Chúa, may ra bác ta kiếm được dăm ba tấc đất, và khi chết được mồ yên mả đẹp nếu có người bạn nào chịu khó đào sâu chôn chặt cho lưỡi cày khỏi va phải đầu.


Thôi!
Heyward ngắt lời, e rằng vấn đề có thể dẫn tới một cuộc tranh luận tổn thương đến sự đoàn kết rất cần thiết trong lúc này để bảo toàn tính mạng của hai người bạn đồng hành xinh đẹp,
Chúng ta vừa đi một chặng đường dài, và ít người có được một thể lực như bác, một người hầu như không biết mệt mỏi là gì.


Chính nhờ có gân cốt vững chắc mà tôi vượt qua được mọi khó khăn,
người thợ săn vừa nói vừa nhìn những bắp thịt rắn chắc ở chân tay mình, thích thú trước những lời khen ngợi,
Ở miền thuộc địa này có những người to lớn hơn tôi, nhưng anh phải đi khắp phố phường bao ngày ròng mới tìm thấy một người có đủ sức đi suốt năm chục dặm không cần nghỉ, hoặc chạy theo bầy chó mấy giờ liền trong một cuộc săn đuổi. Tuy nhiên, thịt da con người ta không ai giống ai, và cần thấy rằng hai cô gái dịu dàng đây muốn nghỉ ngơi sau những chuyện đã gặp phải trong ngày hôm nay. Uncas hãy quét đống lá che lấp suối nước trong lúc cha cháu và bác lấy cành de lợp mái che và lấy cỏ lá làm giường cho hai cô.

Cuộc đàm thoại kết thúc; người thợ săn và hai người bạn da đỏ sửa soạn cho đám khách của họ một chỗ nghỉ ngơi vừa thoải mái vừa an toàn. Lá đã được dọn sạch để lộ ra một suối nước; vì có con suối này mà bao nhiêu năm trước, những người thổ dân đã chọn nơi đây để xây công sự. Một tia nước trong như pha lê vọt lên rồi tràn ra gò đất xanh rì. Ba người lợp lại một góc lô cốt để che sương đêm, bên dưới xếp cây con và lá khô thành đống cho chị em Cora nằm.
Trong lúc mấy người chuẩn bị chỗ nghỉ, Cora và Alice ăn qua loa một vài miếng, chẳng phải muốn ăn mà là bắt buộc phải ăn, rồi vào trong lô cốt. Việc đầu tiên của họ là tạ ơn Chúa đã rủ lòng thương, cầu xin người tiếp tục ban cho phúc lành trong đêm nay; rồi họ ngả thân hình mềm mại lên nệm cỏ thơm ngát. Mặc dù những sự việc vừa qua còn in đậm trong ký ức và mặc cho linh tính báo trước những chuyện chẳng lành, hai người ngủ thiếp vì mỏi mệt và trong giấc điệp, những hy vọng mới lại đến với họ. Duncan sửa soạn canh gác cả đêm cho hai chị em ở ngay mé ngoài lô cốt; biết ý, người trinh sát chỉ tay về phía Chingachgook, từ từ ngả mình trên đám cỏ nói:

Con mắt người da trắng không đủ tinh nhanh để canh gác trong trường hợp này đâu. Người Mohican kia sẽ làm việc đó cho chúng ta. Cứ ngủ đi thôi.


Đêm qua tôi đã tỏ ra lười biếng trong khi làm nhiệm vụ, và tôi không cần phải nghỉ ngơi bằng bác vì bác đã làm những việc vẻ vang cho thanh danh người lính. Tất cả hãy ngủ đi, để tôi canh gác.


Nếu chúng ta đang ở trong những lều trắng của trung đoàn 60 và nếu kẻ thù trước mặt là quân Pháp, tôi sẽ không thể đòi hỏi có người lính canh nào khác tốt hơn. Nhưng trong đêm tối và trước những dấu hiệu riêng biệt của núi rừng, óc nhận xét của anh chỉ bằng của đứa con nít ngờ nghệch, và tính cảnh giác của anh cũng tê liệt. Thôi, hãy làm theo Uncas và tôi; ngủ đi và cứ yên tâm mà ngủ.

Thật vậy, trong lúc Heyward và Mắt Chim Ưng trò chuyện, người thanh niên da đỏ đặt mình ngay bên gò, như muốn tận dụng những giờ phút thảnh thơi. David cũng đã ngủ nốt, tiếng nói của anh chàng đúng là đã
dính chặt vào hai hàm
; sau chuyến đi vất vả, vết thương của anh lại tấy lên. Không muốn kéo dài tranh luận vô ích, người sĩ quan trẻ làm ra vẻ thuận tình. Anh tựa lưng vào những khúc gỗ bao bọc lô cốt, trong tư thế nửa nằm nửa ngồi, bụng bảo dạ sẽ kiên quyết không ngủ chừng nào chưa trao tận tay Munro hai người con gái yêu quý của ông. Tưởng đã thuyết phục được Heyward, Mắt Chim Ưng ngủ liền. Không gian tịch mịch, một bầu yên lặng bao trùm cảnh vật đìu hiu.
Hồi lâu, Duncan vẫn giữ được tinh thần tỉnh táo và vẫn nghe rõ từng âm thanh rền rĩ từ trong rừng vọng lái. Đôi mắt anh càng trở nên sắc sảo khi bóng đêm đổ xuống; và cả đến lúc những ngôi sao đã lấp lánh trên đỉnh đầu, anh vẫn còn phân biệt được thân hình hai cô bạn đồng hành ngả trên nệm cỏ và nhìn thấy Chingachgook đang ngồi thẳng không động đậy như một trong cả ngàn cây rừng kết thành một bức rào đen ngòm bao quanh. Anh vẫn còn nghe thấy hơi thở nhè nhẹ của hai chị em Cora nằm cách chỗ anh vài bước và tiếng rì rào của từng chiếc lá trong hơi gió thổi. Nhưng rồi cuối cùng anh không phân biệt nổi những tiếng kêu buồn thảm của con chim táp muỗi với những tiếng cú rền rĩ. Đôi mắt nặng nề của anh đôi lúc cố tìm kiếm những ánh sao mà anh tưởng như đã nhìn thấy qua đôi hàng mi đã khép. Đôi lúc chợt tỉnh, anh nhìn bụi cây lại ngỡ là người bạn gác đêm; rồi đầu anh ngả xuống vai, vai ngả xuống đất kiếm chỗ tựa; cuối cùng toàn thân anh thư giãn, và người sĩ quan trẻ chìm trong giấc ngủ say sưa, mơ thấy mình là một hiệp sĩ thời cổ, trong đêm khuya canh gác trước lều của nàng công chúa đã được mình cứu thoát, hy vọng sẽ được nàng đền đáp sự tận tâm chăm sóc của mình.
Chàng Duncan mệt mỏi không biết mình đã ngủ như vậy được bao lâu, và anh đã quên hết những điều mơ thấy trong giấc ngủ thì bỗng có ai đập nhẹ vào vai anh làm anh tỉnh giấc. Anh đứng phắt lên, trong đầu còn phảng phất nhiệm vụ mà anh đã tự đặt cho mình lúc chập tối.

Ai?
anh hỏi, tay lần vào chỗ đeo kiếm,
Nói ngay, bạn hay thù?


Bạn.
Chingachgook thì thào, tay chỉ lên vầng trăng đang rọi ánh sáng dịu qua lá cành, thẳng vào nơi mọi người đang nghỉ; bác nói tiếp bập bẹ bằng tiếng Anh:
Trăng lên rồi, và cái thành của người da trắng còn xa; đã tới giờ phải đi trong lúc con mắt của người Pháp còn ngủ.


Đúng đấy! Hãy gọi các bạn của bác dậy và đóng yên cương, còn tôi đi chuẩn bị cho các bạn đồng hành của tôi lên đường.


Anh Duncan, chúng em dậy cả rồi,
tiếng nói êm dịu và trong trẻo của Alice từ trong lô cốt vọng ra,
và chúng em sẵn sàng đi thật nhanh sau giấc ngủ khoan khoái. Nhưng vì chúng em mà anh đã phải thức thâu đêm sau cả một ngày khó nhọc. Nói đúng ra là anh có nhiệm vụ canh gác, nhưng đôi mắt tráo trở của anh đã phản lại; đây là lần thứ hai anh đã tỏ ra không làm tròn trách nhiệm được giao phó.


Anh Duncan, xin chớ phủ nhận công lao.
Alice tươi cười từ trong lô cốt tối om bước ra; dưới ánh trăng, trông nàng vô cùng kiều diễm sau giấc ngủ ngon lành,
Em biết anh ít chú ý tới bản thân nhưng lại chu đáo với người khác. Chúng ta có thể nán lại đây để anh nghỉ ngơi ít phút được chăng? Chị Cora và em sẽ rất vui lòng nhận nhiệm vụ canh gác để anh và những con người hào hiệp này chợp mắt một lát.


Nếu sự hổ thẹn có thể trị được bệnh ngủ của anh thì suốt đời anh sẽ không bao giờ nhắm mắt nữa.
Người sĩ quan trẻ ngượng nghịu đáp; ngỡ Alice trêu mình, anh liếc nhìn nàng nhưng trên khuôn mặt ngây thơ chỉ thấy một vẻ ân cần trìu mến. Một điều quá rõ ràng là sau khi đã dẫn các cô vào vòng nguy hiểm do sự bất cẩn của mình, anh lại không làm tròn việc canh gác giấc ngủ của các cô như một người quân nhân phải làm.

Chỉ anh Duncan mới có thể tự buộc tội như vậy. Thôi, anh đi nghỉ đi, và cứ tin rằng cả hai chúng em, tuy chân yếu tay mềm, sẽ làm tròn nhiệm vụ canh gác.

Người sĩ quan trẻ còn lúng túng chưa biết nói sao cho rõ khuyết điểm của mình, chợt đâu thấy Chingachgook thốt lên một tiếng kêu, còn Uncas ngây người tỏ vẻ rất chăm chú.

Những người Mohican này nghe thấy kẻ thù!
Mắt Chim Ưng thì thầm; cũng như mọi người, bác đã dậy rồi,
Trong hơi gió, họ ngửi thấy nguy hiểm.


Nhờ Chúa cứu giữ!
Heyward kêu lên,
Quả thật máu đã đổ khá nhiều rồi!

Miệng nói vậy nhưng người quân nhân trẻ đã nắm chắc khẩu súng bước lên phía trước, sẵn sàng chuộc lỗi nhỏ, tự nguyện đem cả tính mạng để bảo vệ những người anh có nhiệm vụ chăm sóc.

Chắc là có một vài con thú lởn vởn quanh ta kiếm mồi đấy thôi,
anh khẽ nói sau khi nghe thấy những tiếng động nhỏ ở phía xa, những tiếng trước đó đã khiến cha con người Mohican phải giật mình.

Khẽ chứ!
Người trinh sát vừa nói vừa chăm chú nghe ngóng.
Đó là người; ngay tôi bây giờ cũng có thể nói rằng đó là tiếng người tuy các giác quan của tôi không nhanh nhạy bằng của người Anh điêng. Tên Huron bỏ trốn đã gặp một bộ phận tiền tiêu của tướng Montcalm và chúng đã sục theo dấu vết của chúng ta. Bản thân tôi cũng chẳng muốn làm đổ thêm máu ở chốn này,
nói tới đó, bác lo lắng nhìn những vật đen đen xung quanh mình,
nhưng điều gì phải đến sẽ đến! Uncas dắt ngựa vào trong lô cốt; tất cả các bạn cũng hãy vào trong đó. Trông nó tồi tàn cũ kỹ nhưng dùng làm nơi trú ẩn còn tốt chán, vả lại nó đã quen với tiếng súng nổ trước đây rồi.

Mọi người chấp hành ngay, hai người Mohican dắt ngựa vào trong ngôi nhà đổ, cả đoàn theo sau, hết sức giữ yên lặng.
Lúc này, tiếng chân bước lại gần đã quá rõ, không còn gì phải nghi ngờ về tính chất của cuộc viếng thăm. Tiếp đó, có tiếng gọi nhau bằng một thổ ngữ của người Anh điêng. Mắt Chim Ưng bảo khẽ với Heyward rằng đó chính là tiếng của bọn Huron. Khi tới đám cây rậm rạp bao quanh lô cốt mà lúc trước lũ ngựa chui vào, đám người dừng lại ngơ ngác vì những dấu vết đã dẫn họ tới đây không còn nữa.
Nghe tiếng nói, ước chừng có hai chục tên tụ tập ở đó, mỗi người một ý, bàn tán xôn xao.

Lũ quỷ quái này biết thế yếu của ta,
Mắt Chim Ưng thì thào; bác đứng trong bóng tối, bên cạnh Heyward, nhìn qua khe những khúc gỗ,
nếu không chúng đã chẳng phí thời giờ đi theo chúng ta như những mụ đàn bà lắm điều. Kìa, hãy nghe lũ rắn độc nói! Tưởng như mỗi đứa có tới hai lưỡi và độc một chân.

Tuy dũng cảm trong chiến đấu, trong những phút hồi hộp ghê sợ này, Duncan cũng không thể đáp lại lời nhận xét bình tĩnh đặc biệt của người trinh sát. Anh chỉ nắm chặt khẩu súng hơn nữa, dán mắt qua kẽ hở nhìn cảnh sáng trăng bên ngoài với nỗi lo âu mỗi lúc một tăng. Một giọng nói oai nghiêm nổi lên, như tiếng của người có uy quyền nhất. Tất cả đều im lặng, chứng tỏ bọn chúng đang nghe lệnh, hay nói đúng hơn là nghe ý kiến của người đó một cách kính cẩn. Sau đấy có tiếng lá sột soạt và tiếng cành khô răng rắc. Rõ ràng lũ man rợ đang chia nhau đi tìm dấu vết bị mất. May thay cho những người đang bị truy lùng, ánh trăng soi tỏ bãi đất hẹp xung quanh lô cốt nhưng không đủ sáng để xuyên qua vòm cây rừng dày đặc ở dưới đó những mục tiêu của bọn Huron vẫn nấp kín trong bóng đêm lừa dối. Cuộc tìm kiếm không đem lại kết quả vì khoảng cách mà đoàn của Mắt Chim Ưng đi qua từ con đường mòn tới đám bụi rậm quá ngắn ngủi và khó phát hiện khiến cho mọi dấu chân của họ nhòa đi trong rừng đêm.
Tuy nhiên, chỉ một lát sau đã nghe thấy lũ man rợ sục sạo đám bụi rậm và tiến dần tới phía trong hàng rào cây non dày đặc bao quanh bãi đất trống.

Chúng tới đấy,
Heyward thì thầm, tay lựa cho lòng súng lọt qua giữa khe hai khúc gỗ,
hãy nổ súng khi chúng lại gần!


Tất cả nằm yên trong bóng tối,
người trinh sát đáp lại,
một viên đá xòe lửa hoặc chỉ là mùi lưu hoàng của viên đạn sẽ khiến lũ quỷ quái đói khát này nhất tề vồ lấy chúng ta. Nếu Chúa muốn chúng ta phải chiến đấu để bảo vệ mảng da đầu của mình, anh hãy tin vào kinh nghiệm của những người thông hiểu thói quen của lũ man rợ và ít khi chịu lùi lại đằng sau khi tiếng hú trận đã nổi lên.

Duncan quay mặt lại thì thấy hai chị em Cora đang run rẩy ôm chặt lấy nhau ở một góc cuối lô cốt; hai người Mohican đứng yên trong bóng tối như hai cây cọc cắm thẳng, sẵn sàng chiến đấu khi cần thiết.
Cố nén cơn bồn chồn, anh lại nhìn ra bên ngoài, lặng lẽ chờ xem sự việc diễn biến ra sao. Vừa lúc đó đám bụi rậm tách ra, một tên Huron cao lớn, có vũ khí, tiến vài bước vào bãi đất trống. Trong lúc y ngắm nghía cái lô cốt im lặng, ánh trăng chiếu thẳng vào khuôn mặt rám đen để lộ một vẻ ngạc nhiên tò mò. Y thốt lên một tiếng kêu thường thấy ở người Anh điêng mỗi khi họ gặp chuyện gì đáng kinh ngạc, cất tiếng gọi khẽ, lập tức có một tên khác tiến lại gần.
Hai người con đẻ của núi rừng đứng lại hồi lâu, chỉ vào ngôi nhà đổ nát, trao đổi với nhau bằng một thổ ngữ mà không ai hiểu nổi. Rồi chúng dò dẫm thận trọng tiến lên, một lát lại dừng để quan sát, giống như những con hươu hoảng hốt tuy trong bụng sợ sệt nhưng trí tò mò bị kích thích mạnh mẽ. Bỗng một tên đạp phải cái gò đất và đứng lại xem xét. Lúc này Heyward thấy người trinh sát nối sợi dây buộc con dao vào vỏ và hạ thấp nòng súng. Người sĩ quan trẻ cũng làm theo, chuẩn bị cho cuộc chiến đấu dường như không tránh khỏi.
Lũ người man rợ tiến gần đến nỗi chỉ một cử động nhỏ của hai con ngựa hoặc chỉ một hơi thở mạnh hơn một chút, sẽ làm lộ nơi ẩn nấp. Nhưng khi nhận ra cái gò là nấm mồ, mối quan tâm của hai tên Huron hướng vào mục tiêu khác. Chúng bàn bạc với nhau, tiếng nói trầm trầm và trang nghiêm có một cái gì vừa thành kính vừa sợ sệt. Rồi chúng thận trọng quay bước, mắt vẫn ngoái nhìn cái lô cốt đổ nát, như thể chúng chờ đợi trông thấy những người đã khuất từ trong lô cốt im lìm hiện ra, mãi cho tới khi đã đi qua bãi đất trống, rồi chúng nhẹ nhàng lủi vào đám bụi rậm và mất hút.
Mắt Chim Ưng tì báng súng xuống đất, thở phào một hơi dài, khẽ reo:

Phải, chúng tôn trọng người chết, vì thế mà lần này tính mạng của chúng, và có lẽ cả những tính mạng quý giá hơn, đã được bảo toàn.

Heyward đưa mắt nhìn bạn mình một lát, nhưng anh không đáp mà lại quay ra tiếp tục theo dõi những đối tượng đang làm cho anh phải quan tâm hơn. Anh nghe thấy hai tên Huron ra khỏi đám bụi rậm, rồi rõ ràng cả bọn xúm quanh nghe chúng báo cáo. Sau vài phút bàn bạc nghiêm túc, khác hẳn không khí ồn ào khi chúng mới tới, tiếng nói nhỏ và xa dần, cuối cùng tắt ngấm trong rừng thẳm.
Chingachgook vẫn nghe ngóng; mãi tới khi bác ra hiệu là kẻ địch đã đi xa, không thấy tiếng nữa, bấy giờ Mắt Chim Ưng mới bảo Heyward dắt ngựa và đỡ hai cô gái lên yên. Rồi cả đoàn bước qua khung cửa đổ nát, lặng lẽ đi vào rừng theo hướng đối diện với lối đi vào lúc ban chiều. Hai chị em Cora liếc nhìn nấm mồ im lặng và cái lô cốt hoang tàn trong lúc mọi người rời khỏi bãi đất trống đang tắm ánh trăng sáng dịu và dấn mình vào bóng đêm của rừng rú.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Cuối Cùng Của Bộ Tộc Mohican.