Chương 386: Tạm biệt



Anh Lâm Diễn, dù trước kia luôn là em chủ động, nhưng chắc anh cũng phải biết tính cách của em, một khi em quyết định từ bỏ cái gì vậy chắ8c chắn sẽ không quay lại nữa.

Anh cảm thấy chỉ cần em mất đi ký ức trong hai năm qua, thay đổi suy nghĩ của em thì em có thể ở bên3 cạnh anh? Vậy anh sai rồi, cho dù trong trí nhớ của em còn nhớ rõ em thích anh, nhưng trong tim của em đã không còn cảm giác như lúc thíc9h anh nữa.
Lâm Diễn nhíu mày, đương nhiên anh ta cảm nhận được, từ chuyện lần trước ở ban công anh ta muốn hôn cô nhưng lại bị cô né trán6h, anh ta đã biết rồi.

Nhưng đôi khi, dù đã đoán được kết quả con người ta vẫn sẽ không cam tâm, muốn cố chấp thử lại.
Nếu đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất, vậy hãy để nó qua đi, sau này...

Chúng ta chỉ làm bạn bè có được không?
Thịnh Kiều Dương nghiêm túc nhìn Lâm Diễn.
Lâm Diễn siết chặt bàn tay buông thõng bên người,
Đây là lần thứ hai em nói lời này.

Mặc kệ là bao nhiêu lần, em vẫn trả lời như vậy.
Lâm Diễn không nói gì nữa, chỉ dùng ánh mắt bị tổn thương nhìn cô.
Thịnh Kiều Dương khẽ thở dài,
Suy nghĩ thoáng một chút, làm bạn bè thì không cần lo lắng gì cả, chỉ cần đối phương sống tốt thì bản thân sẽ thấy vui vẻ.
Anh Lâm Diễn, em thật lòng hi vọng anh có thể có một kết thúc hạnh phúc, những người này chắc chắn không phải em.


Sao em biết em...

Phụ nữ đều sĩ diện, em cũng không ngoại lệ, thậm chí vì em không thiếu cái gì, đối với việc tình cảm sẽ càng sĩ diện hơn, anh đã không thể toàn tâm toàn ý với em, em sẽ không đặt tình cảm của mình vào anh nữa.

Chỉ cần em đợi anh thêm hai năm, anh cam đoan anh sẽ cho em sự toàn tâm toàn ý mà em muốn.
Lâm Diễn kiên trì nói.
Thịnh Kiều Dương nhẹ lắc đầu,
Đừng lừa gạt bản thân, cho tới bây giờ cán cân trong lòng anh chưa bao giờ nghiêng sang phía của tình cảm.

Em nói em muốn toàn tâm toàn ý, chẳng lẽ Thẩm Trí Ninh có thể toàn tâm toàn ý đối xử với em sao? Không phải anh ta cũng bận chuyện của anh ta sao.

Em nói toàn tâm toàn ý không phải nói luôn xoay xung quanh em, nhưng trong lòng nhất định phải đặt em ở vị trí quan trọng nhất, cho em đủ cảm giác an toàn.
Trong khoảnh khắc, hai người đều im lặng.
Cuối cùng, Lâm Diễn nhắm mắt lại thở dài một hơi, mở mắt ra nhìn cô, sự phức tạp trong mắt khiến người ta thấy hơi chua xót, anh ta nở một nụ cười bất lực lại cay đắng:
Được, chúng ta sẽ làm bạn.
Chuyện đã đến nước này, anh ta còn có thể làm gì sao? Thật sự anh ta của giai đoạn hiện tại không thể toàn tâm toàn ý quan tâm đến tình cảm, tham vọng trong lòng anh ta còn chưa bén lửa, còn có rất nhiều chuyện chờ anh ta đi làm.
Trên mặt Thịnh Kiều Dương hiện ra nụ cười thoải mái, cô nhìn người đàn ông bắt đầu thể hiện khí chất trưởng thành ở trước mắt, bóng dáng cô độc ngồi đánh đàn dương cầm trong trí nhớ thoảng lướt qua tâm trí, trong lòng hơi gượng gạo, nhưng nhiều hơn là sự nhẹ nhõm.
Tình cảm thuở thiếu thời cứ để nó qua đi, mỗi người tự trân trọng tương lai của mình.

Em yên tâm, anh sẽ không làm chuyện như vậy nữa.
Thấy cô vẫn không nói lời nào, Lâm Diễn nặng nề thở ra một hơi:
Đoạn trí nhớ đó của em chỉ tạm thời bị khoá lại, dần dần tiếp xúc với những thứ quen thuộc sẽ chậm rãi xuất hiện lại, chỉ cần thời gian thôi.

Vậy để em tự khôi phục lại đi.
Dù biết nói như vậy sẽ làm tổn thương Lâm Diễn, nhưng Thịnh Kiều Dương vẫn lựa chọn tiêu diệt mọi sự nguy hiểm.
Lâm Diễn nhìn Thịnh Kiều Dương bằng ánh mắt sâu xa.

Em còn phải quay phim cho kịp tiến độ, em về trước.
Thịnh Kiều Dương chỉ vào studio.

Anh giúp em khôi phục trí nhớ.
Lâm Diễn nói khẽ bên tai cô.
Thịnh Kiều Dương hơi do dự, lùi ra sau hỏi:
Em có thể tự khôi phục không?

Em không tin anh?
Thịnh Kiều Dương im lặng, cô không tìm được lý do nào khác, trong lòng thật sự không quá tin tưởng Lâm Diễn, sợ anh ta lại dùng mánh khoé với cô, khiến cô biến thành một kẻ ngốc không thể nhớ được bất cứ điều gì.
Lâm Diễn cảm thấy lòng mình nhói đau, nhưng điều này là anh ta tự tạo ra, chẳng thể trách người khác.

An5h không nên tới, ngày đó ở sân bay anh đã lựa chọn rồi.
Thịnh Kiều Dương bình tĩnh.

Em nói em sẽ chờ anh.
Lâm Diễn mấp máy môi.
Thịnh Kiều Dương đột nhiên bật cười,
Em nói như vậy chỉ là muốn anh có thể chuyên tâm đi xử lý chuyện của bản thân mà thôi.

Anh Lâm Diễn, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, đừng xử sự theo cảm tính, chúng ta đều có quá nhiều việc mà bản thân cần làm, cần gì liều chết về mặt tình cảm.
Thịnh Kiều Dương quay lại, nhìn bóng lưng người kia từ từ đi xa, vô thức nhíu mày, trong lòng có một cảm giác không thể diễn tả được, dường như là hơi trống rỗng.
Lâm Diễn đại diện cho thời thiếu nữ của cô, là thời kỳ ngây ngơ mới biết yêu, toàn tâm toàn ý thích một người.

Kiều Kiều, rất có thể hình ảnh hai người vừa ôm nhau đã bị người ta chụp lại, em nên báo trước với anh Thẩm một câu, nếu không anh ấy nhìn thấy tin tức này sẽ hiểu lầm.
Tằng Hoan nhắc nhở.

Tạm biệt, anh Lâm Diễn.
Thịnh Kiều Dương nói.
Lâm Diễn mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ dang hai tay ra.
Thịnh Kiều Dương hơi khựng lại, rồi bước tới ôm Lâm Diễn.

...
Được.
Lâm Diễn đứng ở đó, nhìn Thịnh Kiều Dương quay lại studio, một lúc lâu sau anh ta mới xoay người rời đi.

Kiều Kiều, anh ta đi rồi.
Tằng Hoan nói nhỏ.
Thịnh Kiều Dương quay lại, liếc nhìn Tằng Hoan một cái, khinh thường nói:
Chỉ là tạm biệt thôi.
Sự thật sự chứng minh, lời nhắc nhở của Tằng Hoan là cần thiết.

Địa điểm quay phim không phải là nơi không có người ở, chỗ quay phim của bọn họ sẽ có người bên ngoài studio, với địa vị và thân phận bây giờ của Thịnh Kiều Dương, tất nhiên sẽ có một số chó săn muốn ngồi chờ chút tin tức để cọ độ nổi tiếng của cô.

Chẳng mấy chốc trên mạng đã có người tung ra việc Kiều Kiều có cử chỉ thân mật với người đàn ông khác, còn đăng ảnh lúc đó bọn họ đối mặt và ôm nhau.

Còn nhanh hơn sự lan truyền của những tin đồn nhảm này đó là Thẩm Trí Ninh đã đến.

Lúc anh tới, Thịnh Kiều Dương vừa quay xong một cảnh, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nữ Vương Thời Thượng.